Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 801 - Chương 801 - Mẹ Ơi, Cứu Con 1

Chương 801 - Mẹ ơi, cứu con 1
Cứ trò chuyện mãi lại khiến bạn già cảm thấy thương cảm, trong lòng cha Lâm có chút xấu hổ, cũng không biết nên nói gì để an ủi.

Trong phòng yên lặng hồi lâu, mẹ Lâm mở miệng nói: "Lập Tùng kết hôn, máy may, xe đạp, băng cát sét, đồng hồ đeo tay, vật dụng trong nhà cộng thêm sính lễ, trước sau cũng phải tốn không ít. Lập Dương hiện giờ có thể kiếm được tiền, chúng ta giúp nó một tay, đợi mua được nhà rồi, sau này toàn bộ đều phải dựa vào bản thân nó. Đợi Ngọc Trúc lấy chồng, chúng ta cho nó chút của hồi môn là cũng chẳng còn chuyện gì nữa. Ông nói không sai, còn lại chúng ta cũng nên suy nghĩ cho bản thân, không thể thêm gánh nặng cho bọn trẻ được."

Cha Lâm gật đầu, nói: "Bà đừng thương cảm nữa, bọn trẻ sống tốt quan trọng hơn hết thảy. Nếu như bà không muốn con cái rời xa bà thì trừ phi bà nhét chúng vào lại trong bụng."

Lời còn chưa dứt được hai giây, cha Lâm đã lĩnh một cái tát.

"Càng già càng không nghiêm chỉnh."

"Tôi chẳng phải là học theo cách nói chuyện của con gái chúng ta sao."

"Tôi thấy có mà theo ông thì có."

Cha Lâm:...

Dùng im lặng để phản đối chứ không dám nói thành lời.

Về việc rốt cuộc Lâm Ngọc Trúc theo ai vẫn còn tranh luận.

Nửa tháng sau, Lâm Ngọc Trúc dẫn theo hai cậu em "vô dụng" lại kiểm tra hàng một lần, sau đó điền từng khoản thu nhập vào trong bảng, cuối cùng tính sổ cái.

Sau khi đã có tất cả số liệu, hai người mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được một đến hai nghìn.

Lâm Ngọc Trúc ném bảng cho hai người, nói: "Xem đi, chênh lệch của thu nhập thu mua phế phẩm với thu nhập của hai đứa lúc trước."

Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương vươn cổ ra nhìn, lập tức trố mắt nghẹn lời.

Mã Đức Tài tiêu hóa nửa ngày trời mới nói: "Trời ơi, mấy tháng nay chúng ta đã bị hụt mất bao nhiêu tiền đây."

Lâm Ngọc Trúc căn cứ vào số liệu hiện có tính sơ rồi chế nhạo: "Có mấy nghìn thôi. Nếu ban ngày không thu mua đồ điện gia dụng, căn bản đồng nghĩa với lãng phí thời gian. Còn không bằng hai ông bà già nữa."

Không cần nói, trong công ty bất cứ chuyện gì cũng thích làm thành số liệu để phân tích.

Sau khi thống kê số liệu xong, rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng hơn.

Mã Đức Tài bây giờ mới thật sự bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.

Không ai là không thích kiếm tiền cả, biết được bản thân đã lỗ mất nhiều tiền như vậy, trong lòng cũng đang rỉ máu.

Lúc trước có thể là do bị Lâm Ngọc Trúc lạm dụng uy quyền, anh ta mới phải bất đắc dĩ nghe lời mà làm theo.

Bây giờ thì anh ta đã tâm phục khẩu phục rồi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người nói: "Được rồi, phía hai người chị không quản nữa. Nếu như còn không chịu kiếm tiền thì chi bằng hai đứa mở sạp bán khoai lang nướng đi!"

Mã Đức Tài lập tức lấy lòng: "Chị Trúc đã hao tâm tổn trí rồi. Hai anh em chúng em đảm bảo sẽ nghiêm túc thu mua theo quy tắc mà chị đặt ra."

Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nói: "Đừng có làm ăn cẩu thả như vậy là được rồi."

"Đảm bảo không cẩu thả nữa." Mã Đức Tài lập tức cam đoan.

Lâm Ngọc Trúc cười, không đả kích hai người họ nữa.

Lập Dương và Mã Đức Tài quan hệ tốt, theo Lâm Ngọc Trúc thấy thì đây cũng không phải là chuyện gì xấu.

Con trai cũng phải có vài người bạn đáng tin cậy.

Hai người làm ăn tuy rằng có hơi cẩu thả, nhưng nói tóm lại vẫn kiếm được tiền.

Bảo hai bọn họ nghỉ chơi với nhau, cô sẽ không nói thế đâu.

Chuyện này không phải chuyện mà một người ngoài như cô nhúng tay vào.

Những gì có thể truyền thụ cũng truyền thụ rồi, còn lại phải xem bản thân bọn họ thôi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hai tháng ôn tập của Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử cũng đã hết.

Vương Tiểu Mai ngày nào cũng khẩn trương.

Điều mà cô ta lo lắng nhất là Lý Bàn Tử thi không đậu, hoặc nói cách khác là không thi được vào kinh thành.

Nếu như Bàn Tử không thi đậu, vậy thì sau này công việc sẽ không được phân tới đây nữa.

Chung quy không thể để hai người sống hai nơi khác nhau được.

Sau khi biết được nỗi lo âu của Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc cười nói: "Chị Tiểu Mai, không sao đâu, nếu như cô về Đông Bắc, trái tim tôi cũng sẽ đi theo cô, ngày ngày nhớ nhung cô. Thời gian, khoảng cách đều không thể thay đổi tình bạn tốt đẹp của chúng ta."

Vương Tiểu Mai bĩu môi nói: "Có chung tinh thần nhưng không có tiền."

Lý Hướng Vãn lập tức bật cười.
Bình Luận (0)
Comment