Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 802 - Chương 802 - Mẹ Ơi, Cứu Con 2

Chương 802 - Mẹ ơi, cứu con 2
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi một tiếng: "Thực tế quá vậy!"

Vương Tiểu Mai đạp máy may lộp cộp, may quần áo vèo vèo, rất nhanh nhẹn.

Người bình thường không thể bì được với cô ta.

Lâm Ngọc Trúc vừa kẻ lên vải, vừa nói: "Chị Tiểu Mai, cô có biết vũ trụ không?"

Vương Tiểu Mai: ???

"Tương truyền có một cách nói chính là trong vũ trụ này, tư tưởng của chúng ta có thể ảnh hưởng tới quỹ đạo cuộc đời của chính mình. Nói một cách đơn giản, cô nghĩ theo phương hướng nào thì sự việc thường rất dễ đi theo phương hướng ấy. Có người từng nói với tôi rằng, sáng sớm khi chúng ta tỉnh dậy cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời đầu tiên, chính là lúc mà suy nghĩ phóng ra từ trường mãnh liệt nhất tới vũ trụ. Lúc này trong lòng cô đang thầm nghĩ gì, thường rất dễ thành hiện thực. Cổ nhân niệm kinh bái Phật không chừng cũng chính vì đạo lý này."

Lâm Ngọc Trúc rất nghiêm túc nói, khiến cho Vương Tiểu Mai sửng sốt.

Lý Hướng Vãn lắc đầu, quay người rót cho mình cốc nước.

Cô ta xem như đã hiểu, người khỏe mạnh cũng có thể bị Lâm Ngọc Trúc lừa cho què quặt.

Vương Tiểu Mai vẫn còn đang tiêu hóa những lời Lâm Ngọc Trúc vừa nói, cô ta nói: "Có hiệu quả thật không đấy?"

"Ha ha, chị Tiểu Mai, cô với anh Bàn Tử không hổ là một cặp." Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cười phá lên.

Lý Hướng Vãn vừa uống nước, vừa buồn cười mà nói: "Cô ấy càng nói nghiêm túc thì lại càng không thể tin. Lâu như vậy rồi mà cô vẫn không nhìn ra sao?" Sau đó nhướn lông mày, hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến Bàn Tử?"

Lâm Ngọc Trúc cũng rót một cốc nước, vừa uống vừa nói: "Ban đầu tôi cũng lừa anh Bàn Tử như vậy, không ngờ anh Bàn Tử lại tin thật, sáng hôm nào cũng cầu nguyện để anh ta gầy đi. Cầu nguyện cả một khoảng thời gian dài luôn. Thẩm Bác Quận nhìn thấy còn cho rằng anh Bàn Tử mắc phải bệnh gì nặng lắm, vô cùng lo lắng, lại ngại nói ra nên đã kìm nén suốt một thời gian dài."

Lý Hướng Vãn suýt chút nữa thì phun hết nước trong miệng ra ngoài.

Vương Tiểu Mai cả mặt đen sì, cũng không làm việc nữa, xoa bàn tay buồn bực đi về phía Lâm Ngọc Trúc.

"Ấy, ấy, ấy, lúc đó cô với anh Bàn Tử còn chưa quen biết. Người ta nói con gái hướng ngoại cấm có sai, giờ đã bắt đầu đòi lại công bằng cho đàn ông rồi đấy."

"Chị Tiểu Mai, sai rồi, sai rồi, tôi thật sự sai rồi."

"Ha ha ha... Mẹ ơi, cứu con!"

Khi mẹ Lâm mở cửa bước vào phòng, trông thấy ba cô gái cười đùa ầm ĩ thì cảm thấy rất buồn cười.

Ba người đều đã lớn vậy rồi mà còn giống y như trẻ con vậy.

Quãng thời gian vui vẻ thoáng cái đã trôi qua.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng không có tâm tư mà lo lắng cho việc thi đại học của Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử nữa.

Điều bọn họ phải lo lắng trước tiên là kỳ thi cuối kỳ của bản thân.

Nếu như thi không tốt, việc bố trí người nỗ lực học tập trước sau của cô sẽ...

Vì thế lúc ba người ăn cơm cũng đọc sách, mà lúc giặt quần áo cũng đọc sách.

Trước khi tắt đèn còn tranh thủ từng phút từng giây để đọc sách.

Tắt đèn rồi, để không ảnh hưởng đến những người trong kí túc nghỉ ngơi, họ liền mang băng ghế ra hành lang sáng ánh đèn để tiếp tục đọc sách.

Ngoại trừ bị muỗi đốt ra thì chẳng có vấn đề nào cả.

Trong suy nghĩ của Lâm Ngọc Trúc thì là thế.

Trong môi trường rộng lớn, mọi người đều chịu khó hiếu học, nếu như cô không cố gắng thì chắc chắn sẽ bị bỏ xa.

Lâm thời ôm chân Phật rất cần thiết.

Ba người nghĩ rất hay, chạy nước rút xông về phía trước, tranh thủ rút ngắn lại khoảng cách.

Nhưng dáng vẻ cần cù chăm chỉ học tập này đã kích động sâu sắc đến những bạn học xung quanh.

Một ngày nọ, khi Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai chuyển băng ghế ra ngoài như thường lệ, nhìn ra ngoài hành lang, hai người họ lập tức ngây ngốc.

Có một cô gái học cùng lớp với Lâm Ngọc Trúc, tên là Kha Ninh vẫy tay với cô.

Hai người đem ghế tới ngồi cùng.

Kha Ninh cười hì hì, nói: "Thấy các cô chịu khó như vậy, chúng tôi cũng ngại không ngủ nữa. Thời gian tươi đẹp, chúng ta nên chịu khó học tập, tích cực tiếp thu tri thức, làm một người có thể giúp đỡ quốc gia kiến thiết. Không thể làm một chiếc bình hoa tốt mã dẻ cùi, ăn mòn gốc rễ quốc gia được."

Lâm Ngọc Trúc há miệng, gật đầu, tỏ ra tán thành sâu sắc.

Nhưng nội tâm cô gần như sụp đổ, thậm chí còn cảm thấy muốn khóc.
Bình Luận (0)
Comment