Chương 803 - Không chắc thành sự thật 1
Dưới sự dẫn dắt của ba người Lâm Ngọc Trúc, trong ký túc xá dấy lên phong trào treo đèn học đêm.
Cùng lúc đó, ba người họ cũng rơi vào một hoàn cảnh khốn khổ.
Đó chính là ở trong một đám học bá, hơn nữa còn đều là những học bá chịu khó hiếu học, cho dù bạn có vùi đầu vào chăm chỉ đọc sách, người ta cũng đọc sách theo một cách hăng say và không biết mệt mỏi, khiến ba người bị cuốn theo đến mức không thể cuốn hơn được nữa.
Thế cho nên ba người họ, sự nghiệp và việc học đổi cho nhau, chẳng bao lâu sau đã gầy đi không ít.
Da thịt mới hồi lại được trong khoảng thời gian Lâm Ngọc Trúc bị thương cũng đã biến mất hết toàn bộ.
Ba cô gái lúc may quần áo còn ngáp ngắn ngáp dài, khiến mẹ Lâm thấy mà đau lòng không thôi, lật sách dạy nấu canh tẩm bổ bắt đầu tìm kiếm.
Mặc dù không có những thứ như hải sâm, vi cá nhưng thịt và thuốc bổ vẫn có thể tìm được.
Lúc mẹ Lâm vào thành phố đã tốn rất nhiều tiền mua một củ sâm ở hiệu thuốc, còn mua về một hai con chim bồ câu, chuẩn bị hầm một nồi canh bồ câu nhân sâm táo đỏ.
Lúc mẹ Lâm cho nhân sâm vào, vừa đúng lúc Lâm Ngọc Trúc đi ngang qua nhà bếp, vội vàng liếc nhìn, thấy mẹ Lâm bỏ mấy cọng nhân sâm vào vẫn còn không thỏa mãn lắm, mắt thấy bà lại muốn bẻ thêm hai cọng cho vào, Lâm Ngọc Trúc vội vàng ngăn bà lại, nói: "Mẹ cho vừa phải thôi, bổ quá ngược lại thành không tốt."
Vẻ mặt mẹ Lâm lưỡng lự, bà nói: "Chỉ chút xíu thế này có đủ không, cả một nồi canh to thế này cơ mà. Cọng này đã bẻ rồi, chẳng lẽ lại vứt bỏ à?"
Lâm Ngọc Trúc nghe mà dở khóc dở cười: "Trên sách dạy nấu ăn nói dùng lượng bao nhiêu chắc chắn có căn cứ. Cọng nhân sâm này mẹ bỏ vào bình rượu của cha ngâm rượu đi!"
Mẹ Lâm ngẫm nghĩ thấy đồ đắt tiền cũng không thể vứt bỏ được, nên thật sự đã nghe lời con gái, nhét cọng nhân sâm vào trong bình rượu của cha Lâm.
Khi cha Lâm quay về, trông thấy trong bình rượu có thêm thứ gì đó, ông bèn lấy bình rượu ra hỏi mẹ Lâm: "Bà đã bỏ thứ gì vào trong bình rượu này vậy?"
Mẹ Lâm tỏ vẻ hiền thê lương mẫu, nói: "Thấy ông vất vả nên tôi đã mua ít nhân sâm, cho vài cọng vào trong bình rượu của ông ngâm để ông bồi bổ."
Cha Lâm nghe thấy vậy thì vui mừng, xách bình rượu lên chạy ra ngoài.
Mẹ Lâm quay người ra hỏi: "Ông đi đâu đấy?"
"Đi mua rượu, chỗ này mới được nửa bình, lãng phí quá!"
Mẹ Lâm nghe thấy vậy cảm thấy rất có lí nên cũng không quản nữa.
Nhưng lại không biết hai cọng nhân sâm thì chỉ cần nửa bình rượu thôi, cha Lâm lấy đó làm cớ đi mua rượu, khiến mẹ Lâm bực mình muốn đập vỡ bình, dĩ nhiên đây là chuyện sau này.
Cùng với điều kiện sống càng ngày càng tốt lên, tài nghệ nấu nướng của mẹ Lâm cũng ngày một nâng cao.
Lâm Lập Dương sau này lại mua về không ít sách dạy nấu ăn, hấp rang hầm nấu đều có hết cả.
Chỉ có thể nói, kinh thành quả thực là nơi hội tụ của trăm sông, đặc sản khắp nơi đều có cả.
Sau đó còn mua được một vài cách làm đồ ăn vặt và điểm tâm, thời gian rảnh rỗi mẹ Lâm sẽ đem ra nghiên cứu.
Thịt mà ba người Lâm Ngọc Trúc ất đi lại thành công được bù lại.
Phan Phượng Quyên và Du Thư Hoa nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc rất lâu, đột nhiên ngưỡng mộ những ngày tháng có mẹ ở bên.
Tuy rằng hai người là người bản địa, nhưng số lần về nhà trong một tháng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt vui sướng ở đó gật gù đắc ý.
Sau đó mẹ Lâm làm bánh đậu xanh, bánh táo, bánh quế hoa... đều sẽ bảo Lâm Ngọc Trúc mang một ít về ký túc xá chia cho bạn cùng phòng ăn.
Mỗi lần thấy Lâm Ngọc Trúc xách cặp lồng trở về, dáng vẻ nhã nhặn của Thủy Vân Tô lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.
Lúc này, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy kiêu ngạo bội phần, về nhà liền khen ngợi mẹ Lâm đủ kiểu, dỗ cho bà cười không ngậm được miệng.
Biết Lý Hướng Vãn không thân thiết lắm với bạn cùng phòng, mẹ Lâm cũng chuẩn bị cho Lý Hướng Vãn một phần để đem về.
Lúc chia bánh, Lý Hướng Vãn cũng chia cho Phương Phương, đối phương còn ngại không muốn lấy.
Lý Hướng Vãn nói, giọng điệu lạnh lùng mà bình tĩnh: "Ăn đi, mẹ nuôi của tôi bảo tôi đặc biệt đem về chia cho mọi người cùng ăn, đây là phần của cô."
Phương Phương:...
Nhờ viên đạn bọc đường của mẹ Lâm, bạn học Phương Phương đã thật lòng xin lỗi Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha, ôm lấy cô ta và nói: "Mọi người đều là bạn, chút mâu thuẫn này không cần phải để trong lòng. Sau này ra ngoài xã hội, đối diện với người ở khắp nơi, chẳng phải bạn cùng trường là thân thiết nhất hay sao."
Phương Phương xấu hổ gật đầu.
Ngày tháng sống chung sau này đã bình yên hơn rất nhiều.
Hai ký túc xá thỉnh thoảng sẽ cùng đi lấy cơm và ngồi xuống ăn chung.
Giáo sư khoa kinh tế lúc đầu không coi trọng bạn học Phương Phương, thấy mấy cô gái cười cười nói nói liền lắc đầu cười.
Đều vẫn là những đứa trẻ chưa trưởng thành, giáo dục một chút cũng thay đổi được thôi.
Vì vậy mà suy nghĩ đối với Phương Phương cũng đã thay đổi không ít.