Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805 - Các Người Thật Là Khiến Tôi Đau Lòng 1

Chương 805 - Các người thật là khiến tôi đau lòng 1
Vừa nghỉ hè, đối với Lâm Ngọc Trúc mà nói quả thật như được sống lại vậy.

Cô chưa từng nghĩ đi học cũng có thể bận rộn như vậy.

Bởi vì có một bộ phận nhỏ các bạn lựa chọn nghỉ hè không về nhà mà tiếp tục ở lại trường để tham gia một vài hoạt động, hoặc là tiếp tục chịu khó học tập trong thư viện nên ký túc xá vẫn mở cửa.

Ba người Lâm Ngọc Trúc dứt khoát vẫn sống trong ký túc xá, bằng không chạy tới chạy lui trong ngoài thành phố không được tiện cho lắm.

Khó khăn lắm mới đợi được đến nghỉ hè, Lâm Ngọc Trúc kích động tuyên bố, cô phải ngủ một ngày một đêm cho thật đã.

Nhưng ngày hôm sau khi mặt trời lên thì cô lại tự nhiên tỉnh dậy.

Ngồi dậy nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ, cô thong thả nói: "Thói quen thật quá đáng sợ!"

Vương Tiểu Mai ngáp một cái rồi bật dậy, nói: "Không phải cô đã nói phải ngủ một ngày một đêm hay sao?"

"Đói nên phải tỉnh dậy."

Vương Tiểu Mai:...

Lâm Ngọc Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người một lúc, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô hấp tấp đứng dậy đi rửa mặt.

"Cô không ngủ nữa sao?"

"Không ngủ nữa, tới chỗ mẹ nuôi cô ăn sáng. Hôm nay tôi phải đi thu tiền thuê nhà." Lâm Ngọc Trúc nói một cách vô cùng bá đạo.

Dạo này bận đến mức đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì cô đã quên mất chuyện này rồi.

Vương Tiểu Mai vừa nghe tới ăn sáng thì cũng lập tức có tinh thần, nhanh chóng mặc quần áo rồi xuống giường.

Còn vui vẻ lên trên tầng gọi Lý Hướng Vãn.

Nào ngờ vừa gõ cửa đã nghe thấy Lý Hướng Vãn bảo vào đi.

Mở cửa ra nhìn, tốt lắm, người ta đã dậy từ lâu rồi, đang cầm tập vẽ ngồi trên bàn, nhàn hạ vẽ phác thảo.

Lý Hướng Vãn nhìn Vương Tiểu Mai, nhướn mày, hai mắt sáng lên, lên tiếng trêu ghẹo: "Không phải nói là muốn ngủ nướng cho đã sao?"

"Trúc Tử nói là đói nên tỉnh giấc, muốn đến chỗ mẹ nuôi ăn sáng, còn đi thu tiền thuê nhà nữa."

Biểu cảm của Lý Hướng Vãn lập tức đông cứng, lúc này cô ta ới nhớ ra, cô ta còn một căn nhà chưa đi thu tiền thuê nữa.

Đã quen kiếm trăm nghìn đồng, thu nhập mấy chục đồng cỏn con này thật sự không dễ gì mới nhớ ra.

Đợi ba người đến chỗ mẹ Lâm, khiến cho mẹ Lâm vô cùng sửng sốt, hỏi: "Không phải nói muốn nghỉ ngơi cho đã sao?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Trong mơ con vô cùng nhớ đồ ăn sáng mẹ làm, nhớ đến không tài nào ngủ được."

Mẹ Lâm: Lời này... cũng không phải là không thể tin.

Bà lấy ra chút tiền từ trong túi áo đưa cho Lâm Ngọc Trúc, nói: "Đi mua ít quẩy đi! Hôm qua cha con đã xay ít sữa đậu nành, bây giờ mẹ sẽ nấu cho mấy đứa."

"Cảm ơn mẹ!" Nói xong, Lâm Ngọc Trúc vui vẻ cầm lấy tiền đi mua quẩy.

Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn:...

Thấy Lâm Ngọc Trúc vui vẻ giống như là được cho rất nhiều tiền vậy.

Lúc ba người trở về, ba người đàn ông trong nhà đã ra ngoài ai làm việc người nấy từ lâu rồi.

Lúc ăn sáng cũng chỉ có mấy mẹ con mà thôi.

Mẹ Lâm ngồi một bên vừa nhìn ba người ăn vừa hỏi: "Chỉ có ba người các con đi thu tiền thuê nhà liệu có ổn không?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Mẹ, mẹ vẫn không hiểu, sao có thể chỉ có ba người bọn con thôi được. Con nói mẹ nghe, chưa đầy một tiếng là Lý Hướng Bắc sẽ đến. Sức hấp dẫn của con gái nuôi mẹ quả thật là!"

Mẹ Lâm tiến lên đánh cô một cái, cười mắng: "Có ai đi nói người ta như con không, Tiểu Lý người ta là đối tốt với Hướng Vãn. Con xem bị con nói thành cái gì rồi."

Lâm Ngọc Trúc nhai quẩy chấm đẫm sữa đậu nành, nháy mắt ra hiệu với Lý Hướng Vãn.

Đúng lúc này, Lý Hướng Bắc mở cửa đi vào sân.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Ngọc Trúc nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại cười hì hì với mấy người họ rồi nói: "Mẹ xem, con đã nói gì nào."

Mẹ Lâm trừng mắt với con gái mình, cười nói: "Người này thiêng thật, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền." Cũng không trách được con gái bà nói như vậy.

Đi làm cũng không siêng năng như vậy.

Mẹ Lâm đứng dậy đi ra đón khách: "Tiểu Lý tới rồi à, đã ăn sáng chưa? Vừa đúng lúc ba đứa nó đang ăn, vẫn còn nhiều lắm"

Lý Hướng Bắc theo mẹ Lâm đi vào, lắc đầu nói: "Cô à, cháu đã ăn sáng rồi."

Lý Hướng Vãn nhìn anh ta, rất buồn cười mà nói: "Chưa ăn thì qua đây ăn nè!"

Lý Hướng Bắc:...
Bình Luận (0)
Comment