Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 806 - Chương 806 - Các Người Thật Là Khiến Tôi Đau Lòng 2

Chương 806 - Các người thật là khiến tôi đau lòng 2
Mẹ Lâm vừa nhìn đã biết Lý Hướng Bắc đang nói dối, dở khóc dở cười nói: "Tiểu Lý à, đứa trẻ này sao vẫn còn khách sao như vậy. Ở chỗ cô thì đừng ngại. Cô cũng xem cháu như con cái trong nhà, nào có thiếu một bữa cơm cho cháu chứ!"

Lâm Ngọc Trúc nhấp một ngụm sữa đậu nành, nói: "Anh Lý, anh khách sáo như vậy sẽ có vẻ không hòa đồng đấy. Anh có còn muốn lấy vợ nữa không hả?"

Lý Hướng Vãn vẻ mặt hung ác, dùng ngón tay nhéo vào thắt lưng của Lâm Ngọc Trúc.

Lý Hướng Bắc lại bật cười hạnh phúc.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cảm thán: "Trước tiên là Vương Tiểu Mai, lần này lại là cô. Các cô thật khiến cho tôi đau lòng."

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cười nhạo, chỉ cô biết đau lòng sao?

Lý Hướng Bắc bị mẹ Lâm nhiệt tình đẩy vào bàn ăn sáng.

Lâm Ngọc Trúc ở một bên bĩu môi nói: "Anh Lý, anh xem Mã Đức Tài người ta da mặt dày như vậy, có khi nào coi mình là người ngoài đâu. Ưu điểm này của người ta anh có thể lấy làm gương đó!"

Lời vừa dứt, sau lưng lại bị mẹ Lâm đánh một cái, chỉ nghe thấy mẹ Lâm sẵng giọng: "Mau ăn đi! Lúc trước chẳng phải con nói ăn không nói, ngủ không mớ là gì. Học uổng phí rồi à?"

Lâm Ngọc Trúc:...

Mẹ không đáng sợ, chỉ sợ bà mẹ có văn hóa.

Nếu mới sáng ra đã không được người ta chào đón như vậy, Lâm Ngọc Trúc cô dứt khoát khiến người ta không chào đón đến cùng.

Sau khi ưỡn ngực, đi vào sân căn nhà thứ hai của cô thì cô giống như ông chủ lớn vậy, hắng giọng quát: "Mỗi nhà mỗi hộ cử một người ra ngoài, thu tiền nhà đây!"

Có hộ thuê nhà đang giặt quần áo trong sân trông thấy Lâm Ngọc Trúc bước vào sân, sắc mặt liền trầm xuống, buồn bực quay về phòng lấy tiền.

Trong lòng mọi người không khỏi lẩm bẩm: Mới sáng sớm ngày ra đã tới thu tiền nhà, quá là xúi quẩy!

Bốn nhà thì có ba nhà đi ra, sắc mặt đều không được tốt.

Lâm Ngọc Trúc cần gì quan tâm sắc mặt của họ có tốt hay không, cô nói thẳng: "Tiền nhà tôi đã để muộn nhiều ngày rồi mới tới thu, đã là rất nhân nghĩa rồi. Nhà phía đông đâu? Cửa còn chưa đóng, không ra là có ý gì. Giả vờ không có nhà với tôi hả? Chị nghĩ cho kỹ nhé, hôm nay tôi cứ ngồi trong sân này, nếu như có một người từ phòng chị đi ra thì tôi xem như các người muốn từ chối nộp tiền nhà. Tôi không muốn cho loại người không trung thực như vậy thuê nhà đâu. Lần trước bà lão kia làm sao mà bị đuổi đi, chúng ta lại lặp lại lần nữa."

Sau khi Lâm Ngọc Trúc hung dữ nói xong, cô đưa cặp mắt tức giận nhìn về phía người ở phòng phía đông.

Những người thuê nhà khác đưa mắt nhìn nhau, thế đạo hiện giờ thực sự thay đổi rồi.

Giằng co chưa đến mấy phút, khi Lâm Ngọc Trúc đang hưng phấn thì cánh cửa căn phòng phía đông đã mở ra.

Lâm Ngọc Trúc lập tức trầm mặt xuống, mím môi không vui.

Vẫn là bà chị mồm to nhất kia, chính là bà chị động một chút là muốn thắt cổ tự tử.

Chị ta vừa mở cửa vừa cười xòa, nói: "Em gái à, em hiểu lầm rồi, chị vừa mới bận lấy tiền. Vừa vội vàng lấy tiền vừa nghe em nói lời này làm chị sợ quá, mà càng vội thì lại càng không tìm được tiền."

"Vậy thì tiền nhà chị cũng có cá tính phết nhỉ, lại còn biết chơi trốn tìm với chị nữa." Lâm Ngọc Trúc ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

Bà chị nọ:...

Em cũng hài hước thật đấy.

"Được rồi, không nói nữa, nộp hết tiền thuê nhà đi! Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi, thời gian của tôi rất quý giá, mỗi phút mỗi giây đều là để kiếm tiền, không phải để ở đây lãng phí với các người đâu." Lâm Ngọc Trúc chống eo, nói một cách bá đạo.

Những người thuê nhà:...

Nói phét không cần bản nháp là đây chứ đâu!

Đợi sau khi thu hết tiền nhà, Lâm Ngọc Trúc vừa đếm tiền vừa nói: "Lần sau đổi tiền nhà ra tiền chẵn trước cho tôi. Đếm đống tiền lẻ này sẽ làm lỡ tôi kiếm tiền. Phải rồi, tiền nhà quý sau mỗi tháng tăng lên năm hào. Có thể chấp nhận được thì tiếp tục ở, không chấp nhận được thì các người tìm chỗ ở mới trước đi."

Dứt lời, những người thuê nhà trong sân trở nên ồn ào: "Đã đắt lắm rồi mà còn tăng giá?"

"Phải đấy, có còn để cho chúng ta sống không đây?"

"Như vậy chẳng phải là ép chúng ta chết sao?"

Lâm Ngọc Trúc cười, nói: "Các đồng chí, không cần phải kích động như vậy. Còn ba tháng nữa mới tăng tiền nhà. Trong ba tháng này, mọi người hoàn toàn có thể đi tìm căn nhà khác vừa rẻ vừa tốt hơn, có phải không?"

Bà chị to mồm kia bực bội nói: "Vậy nếu như không tìm được thì làm sao?"

"Vậy có thể là áp lực chỗ tôi đem đến cho các người chưa đủ lớn. Tôi cũng đã nói trước rồi, tiền nhà cứ cách hai quý tôi lại tăng năm hào. Có ở hay không các người tự xem mà làm. Tôi đã rất nhân nghĩa rồi. Được rồi, thời gian của tôi rất quý giá, tôi không ở đây nói chuyện với mấy người nữa. Chúc mọi người có thể sớm chuyển ra khỏi chỗ tôi, tìm được ngôi nhà tốt đẹp hơn." Lâm Ngọc Trúc mỉm cười lịch sự, dẫn theo ba tiểu đệ sau lưng ra khỏi sân.

Bóng lưng tiêu sái cực kỳ!

Cho dù bị những người thuê nhà mắng chửi thế nào Lâm Ngọc Trúc vẫn cho rằng cô rất siêu nhiên.
Bình Luận (0)
Comment