Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 810 - Chương 810 - Thôi Đừng Càn Quấy Nữa 2

Chương 810 - Thôi đừng càn quấy nữa 2
Lâm Ngọc Trúc á khẩu không nói được gì một lúc lâu, cười khổ nói: “Cụ bà không có lương tâm.

Người ta vì mẹ mà ngay cả người yêu cũng có thể không cần.

Mẹ lại gấp gáp gả con đi.”

Mẹ Lâm: ....

“Thôi đừng càn quấy nữa.

Con nhớ lời này ở trong lòng cho mẹ, đảm bao không sai.

Muối mẹ ăn nhiều hơn con ăn cơm.

Có nhiều kinh nghiệm hơn con.”

“Mẹ còn biết con ăn cơm ít hả.

Hiện giờ cuộc sống tốt rồi, mẹ làm nhiều thêm mấy bữa cơm đi.

Thuần cơm nhé.”

“Tham ăn.”

....

Chờ buổi tối về đến kí túc xá, Lý Hướng Vãn theo hai người đi vào phòng 203.

Nhìn dáng vẻ là có chuyện.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn cô ta.

Lý Hướng Vãn: ....

Hai cô nàng này đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô ta có chút không thích ứng lắm.

Thanh giọng một cái rồi nói: “Hôm qua đi ngang qua nhà bên của nhà bên, nghe bà thím kia nói, đơn vị của con trai phân nhà, không cần bôn ba trong với ngoài thành phố nữa, muốn chuyển cả nhà vào trong thành phố.

Nên cho thuê căn nhà không ai ở.

Tôi nghĩ, chúng ta có nên thuê hay không.”

Vương Tiểu Mai: “Được đó.”

Lâm Ngọc Trúc: “Cô làm chủ.”

Vốn dĩ Lý Hướng Vãn còn có một bụng lời nói, trực tiếp bị hai cô nàng này nghẹn ở trong bụng.

Thấy Lý Hướng Vãn không nói gì nữa, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai nhìn nhau một cái, hỏi: “Còn có chuyện gì không?

Không có, thì đi rửa mặt đây.”

Lý Hướng Vãn: ....

Hậu quả của một đống lời nói bị nghẹn ở trong bụng không nói ra được, chính là ở trong mơ đều thấy nghẹn khuất.

Trưa hôm sau lúc cả nhà ăn cơm, Lý Hướng Vãn nói với mẹ Lâm muốn thuê căn nhà bên cạnh của bên cạnh.

Mẹ Lâm có chút đa nghi, đặt bát đũa xuống hỏi: “Tiểu Vãn, sao tự dưng muốn thuê nhà vậy.

ở chỗ này của mẹ nuôi...?”

Lý Hướng Vãn hít sâu một hơi, trong mắt thế mà có chút hưng phấn, cuối cùng có người hỏi nguyên nhân rồi.

Liền thanh thúy giải thích nói: “Con muốn nghỉ hè rồi làm nhiều quần áo hơn nữa.

Khoảng cách từ nhà đến trường đi đi về về cần phải tốn không ít thời gian.

Muốn làm muộn một tí lại sợ cản trở việc mẹ với cha nuôi nghỉ ngơi.

Không bằng thuê một căn nhà, chúng con có thể ở đó, lại có thể để cho mẹ và cha nuôi nghỉ ngơi thật tốt.

Con thấy khi chúng con bận rộn, cha nuôi con đều ngại vào nhà.

Ngày ngày ngồi trong nhà bếp xay đậu.

Bày quán cả ngày vốn dĩ đã mệt rồi.

Thời gian lâu dần, sức khỏe không chịu nổi.”

“Ôi dào, cha nuôi con chính là người không chịu được nhàn rỗi.”

“Nhưng đi lại giữa nhà và trường học quả thật mất thời gian.”

“Nhưng trái lại thuê nhà không bằng nhà mình được, đồ đạc nhà chúng ta đều đắt tiền.

Chuyển qua đó lại bị trộm mất.

Còn nữa ba cô gái các con tự sống ở kia, cũng không an toàn.

Buổi tối mọi người đều ngủ say rồi, các con hét một tiếng chưa chắc đã có thể nghe thấy.

Rất không yên tâm.

Ba con cứ chuyển đến nhà này.

Mẹ với cha con chuyển qua đó.” Mẹ Lâm vừa phân tích vừa đưa ra quyết định.

“Thế sao được, để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng tụi con không chứa chấp nổi cha mẹ, đuổi cha mẹ ra ngoài.” Lý Hướng Vãn vội lắc đầu nói.

Mẹ Lâm lắc đầu, không thèm để ý nói: “Chỉ là một nơi ở mà thôi, bọn họ thích nói như thế nào thì nói.

Cái gì cũng không quan trọng bằng an toàn của mấy cô gái các con.”

Lý Hướng Vãn vẫn cảm thấy không ổn, hai mẹ con nhất thời thảo luận.

Mã Đức Tài nhai màn thầu, bị hai mẹ con nói đến nhức cả đầu.

Bèn hầy một tiếng, sảng khoái nói: “Mẹ nuôi, chị, vậy đi, con với Lập Dương chuyển qua đó là được.

Dù sao chỉ là chỗ ngủ thôi, buồn ngủ thì đi qua đó.

Có hai bước chân thôi chứ nhiêu.”

Lời này vừa dứt, hai mẹ con cũng không tranh luận nữa.

Đồng loạt nhìn về phía Mã Đức Tài, đồng thanh nói: “Được.”

Mã Đức Tài đột nhiên cảm thấy màn thầu trong miệng không ngon nữa...

Không khiếm tốt một chút?

Không nhường một chút?

Không giữ lại chút nào sao?

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai nghiêm túc ở một bên húp cháo nhai màn thầu.

Màn thầu hôm nay thật ngon, càng nhai càng ngọt.

Phải ăn nhiều một tí.

Cha Lâm: Vợ đi đâu ông theo đó.

Lý Hướng Bắc: Hướng Vãn nói cái gì chính là cái đấy.

Lâm Lập Dương: ....

Cơm xong, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán, thành viên trong gia đình nhiều chính là không tốt ở điểm này, “lục đục với nhau”.
Bình Luận (0)
Comment