Chương 811 - Lợi hại vậy sao, đã biết lái xe ba bánh rồi 1
Nhà ở vẫn là ba người Lâm Ngọc Trúc đi thuê như cũ.
Dù sao chuyện này cũng tương đương với ba người các cô “tống cổ” Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương ra ngoài.
Còn không trả phí thuê nhà thì quá đáng quá.
Bác gái chủ nhà muốn hai đồng tiền mỗi tháng, còn rất có ý tưởng, cọc một trả ba.
Vương Tiểu Mai đều ngạc nhiên đến đơ luôn, thuê nhà còn cần tiền cọc.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn: ....
Đúng thế, còn có tiền cọc nữa.
Xét thấy sự cố thuê nhà trước đấy của Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương, Lâm Ngọc Trúc viết một bản hợp đồng đơn giản, bảo bác gái viết yêu cầu đối với người thuê nhà vào đó.
Bác gái không biết viết chữ, nên do Lâm Ngọc Trúc viết.
Đại khái tôn chỉ chính là phải trân trọng nhà của bác ấy, không được giống nhà bên cạnh của bên cạnh, chất đầy một sân toàn là rác.
Quả thật là phá hủy nhà, nếu như nhà của bác ấy bị đối xử như vậy, thì bác ấy không trả lại tiền cọc nữa.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, đại khái đã nghĩ xong hợp đồng.
Chờ về đến nhà, Lâm Ngọc Trúc nhìn sân, chậc một tiếng, cũng chả trách người ta nói, quả thực rất loạn.
Cứ thể một người ở trong sân quan sát rất lâu.
Khi cả nhà ăn cơm, Lâm Ngọc Trúc còn đang nhìn sân.
Mẹ Lâm thấy con gái mình không có việc gì đi ngắm nhìn sân, vẻ mặt khó hiểu: “Cái sân này con sắp nhìn một buổi sáng rồi.
Nhìn cái gì đấy.”
Lâm Ngọc Trúc chậm rãi nói: “Nếu như không có nhiều phế phẩm như vậy, cái sân này còn có thể xây thêm một gian phòng nữa.”
Cha Lâm nghe vậy, cũng nhìn sân một cái, gật đầu vô cùng tán đồng.
Ăn cơm xong, Mã Đức Tài liền đi đi lại lại trong sân bắt đầu đo đạc.
Tối hôm sau sau khi đi công xưởng nhặt phế liệu xong, lại thần thần bí bí kéo Lâm Lập Dương ra ngoài.
Khi trở về, hai người chở hai xe gạch vỡ về.
Mã Đức Tài vào sân liền gọi cha Lâm ra xem gạch này có thể xây nhà được không.
Cha Lâm ra ngoài nhìn một cái, gật đầu.
Có thể xây.
Sau đó ba cha con khi rảnh rỗi liền đi lò gạch nhặt gạch bỏ đi, đồ này còn rất khó nhặt.
Đều dựa vào giành lấy.
Khi ba bố con trở về trên người còn có vết thương.
Mẹ Lâm: ....
“Không được thì mua chút gạch tốt về là được mà.”
Cũng không đợi cha Lâm nói chuyện, Mã Đức Tài liền mở miệng nói: “Mẹ nuôi, không sao, đám người đó không có ai có thể đánh thắng được ba bố con con đâu.”
Mã Đức Tài cũng gọi mẹ Lâm là mẹ nuôi từ lúc nào vậy, điều này mọi người đều không chú ý, dù sao dần dần liền gọi mẹ nuôi theo luôn.
Không thể không nói, có một đứa con trai nuôi như vậy, còn rất làm khổ người.
Ví dụ như mẹ Lâm lúc này đây, mặt đầy lo lắng.
Lâm Ngọc Trúc húp cháo, lạnh nhạt nói: “Các em tuổi trẻ chị không quản, nhưng ông cụ nếu như xảy ra chuyện.
Cây roi của chị còn đó đấy nhé.”
Mã Đức Tài run run, vẻ mặt lấy lòng cười nói: “Vậy ngày mai chỉ em với Lập Dương đi thôi.
Cha nuôi, lão nhân gia cha đừng đi gây náo nhiệt nữa.
Đánh nhau, khiến con với Lập Dương phân tâm lắm.”
Cha Lâm:....
Để hai chàng trai trẻ tuổi đi, mẹ Lâm vẫn không yên tâm, cuối cùng vẫn là để cha Lâm đi cùng.
Chủ yếu là trông chừng hai người này, đừng kích động gây chuyện.
Bên này xây phòng xây đến kinh tâm động phách.
Lâm Ngọc Trúc dưới sự gợi ý của bác gái, lại đi một chuyến đến căn nhà thứ hai của cô.
Tuyên bố muốn thu tiền cọc.
Những người thuê nhà: ....
Cái này vì không cho thuê nhà cũng là trăm phương nghìn kế làm khổ bọn họ.
Lâm Ngọc Trúc nhìn biểu cảm của mọi người, chớp mắt nói: “Hầy, mấy người là biểu cảm gì vậy.
Tôi mấy ngày trước đi thuê nhà cũng mới biết còn có vụ thu tiền cọc.
Tôi còn phải nộp tiền cọc, chứ đừng nói là mấy người.
Mau, mỗi hộ nộp năm đồng tiền cọc.
Nếu như mấy người không đối xử với nhà của tôi cho tốt, thì tôi không trả lại tiền cọc nữa.”
Chị gái có thể hét được to nhất vẻ mặt không vui nói: “Trước giờ chưa từng nghe còn phải đưa tiền cọc.
Cô như này không hợp lý.
Chúng tôi muốn đi tố cáo cô.”
“Đi đi, tố cáo đi, tốt nhất tìm một người tới quản lý.
Tôi không cho thuê nữa.
Nhà của tôi trong tay mấy người tùy mấy người giày xéo, chờ mấy người thuê xong rồi, phủi mông chạy mất.
Tổn thất này tôi biết tìm ai.
Bản thân tôi còn đi thuê nhà.
Tại vì ai, còn không phải mấy người chiếm nhà của tôi à.
Không nộp tiền cọc thì dọn đi.” Lâm Ngọc Trúc vô cùng cường thế nói.
Những người thuê nhà: ....