Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 813 - Chương 813 - Con Gái Ấy, Đôi Khi Cũng Không Thể Quá Tin Tưởng 1

Chương 813 - Con gái ấy, đôi khi cũng không thể quá tin tưởng 1
Lý Bàn Tử thấy Thẩm Bác Quận nói chuyện dịu dàng như vậy liền biết bên đó là ai gọi tới.

Nếu là Lâm Ngọc Trúc gọi tới lại gọi cả anh ta, thế thì chắc chắn Tiểu Mai nhà anh ta cũng ở đó.

Lý Bàn Tử trông chờ mòn mỏi mà nhìn Thẩm Bác Quận, thật sự đợi không nổi nữa, ở một bên hô: “Anh, để em nói với Tiểu Mai mấy câu.”

Ngữ điệu gấp gáp đó khiến Lâm Ngọc Trúc ở đầu dây bên kia nghe được rõ mồn một.

Lâm Ngọc Trúc cười một lúc, ngọt ngào nói: “Anh Thẩm, chúc anh thi đại học thắng ngay từ trận đầu, đạt được thủ khoa, em ở Kinh Đô đợi anh.”

Thẩm Bác Quận dịu dàng cười, lưu luyến không rời nói: “Được, chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình nhé.”

Tai Lâm Ngọc Trúc hơi động, từ bao giờ mà giọng nói của Lão Thẩm nhà cô lại dễ nghe như vậy.

Vương Tiểu Mai sớm đã không đợi được, thấy đã cổ vũ xong rồi, cũng nên đến cô ta rồi, bèn giành lấy ống nghe muốn nói chuyện với Bàn Tử.

Đúng lúc Lý Bàn Tử ở bên đó cũng giành được ống nghe.

Hai vợ chồng ngọt ngào trò chuyện hai câu.

Nói khiến cho Lâm Ngọc Trúc nổi một thân da gà, lại nhìn vào dáng vẻ ngượng ngùng của Vương Tiểu Mai.

Hay lắm, còn không biết xấu hổ mà cười nhạo cô.

Hai vợ chồng sến súa hai câu, Vương Tiểu Mai mềm mại nói: “Anh Hồng Quân, anh nhất định phải thi đỗ nhé.

Không thì chúng ta phải lâu lắm mới được gặp mặt một lần.”

Lý Bàn Tử liên tục gật đầu, mới phát hiện đây là gọi điện thoại, Tiểu Mai không nhìn thấy, thế là vội vàng nói: “Tiểu Mai, em yên tâm, anh ôn tập tốt lắm.

Em đừng thấy anh mập với ngơ ngơ, anh học còn rất được đấy.

Trước đây ở trường cũng là đứng đầu.

Em phải có niềm tin vào anh.”

Vương Tiểu Mai: “Ừm, có niềm tin.”

Lâm Ngọc Trúc thấy biểu cảm đó của Vương Tiểu Mai, rõ ràng là, cô ta không hề có niềm tin.

“Vô cùng có niềm tin.” Vương Tiểu Mai càng thêm khẳng định nói thêm lần nữa.

Lâm Ngọc Trúc: Ừm, vô cùng không có niềm tin.

“Anh Hồng Quân, cố lên.”

Lâm Ngọc Trúc: Anh Bàn Tử, cố lên.

Lại còn anh Hồng Quân, thật đúng là biết lừa, trước mặt gọi anh Hồng Quân, sau lưng kêu Bàn Tử.

Con gái ấy, đôi khi cũng không thể quá tin tưởng.

Bên này nói xong liền cúp điện thoại, hai người cộng lại cũng không đến năm phút.

Không phải không muốn nói nhiều, mà là đơn vị của Thẩm Bác Quận đặc thù, sợ làm chậm trễ chính sự của bọn họ.

Cho nên một học kì chỉ gọi điện thoại một lần.

Khi cúp điện thoại xong, Vương Tiểu Mai bị Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm không được tự nhiên cho lắm, đi qua nộp phí điện thoại, liền xoay người đi mất.

Nhìn kìa, có chút xíu tiền đồ mà còn cười nhạo cô.

Người trên thế gian vui buồn li hợp không tương thông, cảnh ngộ trong cuộc sống cũng đa phần không giống nhau.

Ba người Lâm Ngọc Trúc làm quần áo đến phong sinh thủy khởi*, cùng lúc đó Mã Đức Tài ở bên ngoài đánh nhau đến uy vũ ngút trời.

*Ý chỉ làm việc rất thuận lợi.

Chờ buổi trưa lái xe ba bánh trở về, quần áo trên người đã bị xé rách, trên mặt còn có chút bầm tím, đầu tóc tả tơi như ổ gà.

Bộ dạng này, giống như ăn xin vậy.

Đúng lúc Lâm Ngọc Trúc ra ngoài rót nước ấm, nhìn thấy bộ dáng chật vật này của Mã Đức Tài, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá từ trên xuống dưới một chút.

Hỏi: “Này là em bị ai trừ gian diệt bạo hả?

Trước đây giành gạch hung hăng ép người, khiến người ta trầy trật rồi?”

Mã Đức Tài vừa định nói chuyện, vết thương ở khóe môi bị nứt một chút, đau đến xuýt xoa một tiếng, nói: “Chị Trúc, chị nói ngược rồi, rõ ràng là em trừ gian diệt bạo.”

Lâm Ngọc Trúc “ồ” một tiếng, sau đó nhịn cười đi rót nước ấm.

Bạn nói xem bộ dáng sa sút này, nói trượng nghĩa, ai tin chứ?

Mẹ Lâm nghe thấy động tĩnh liền đi ra, nhìn thấy bộ dạng của Mã Đức Tài thì bị dọa giật nảy mình, vội vàng tiến lên đi quanh Mã Đức Tài nhìn kĩ một chút, kinh ngạc nói: “Này là làm sao vậy.

Bị thương ở đâu nhiều?

Mau xuống xe đi vào nhà, mẹ nuôi bôi thuốc đỏ cho con.”

Mẹ Lâm nói xong liền vội vàng về phòng lấy thuốc đỏ.
Bình Luận (0)
Comment