Chương 814 - Con gái ấy, đôi khi cũng không thể quá tin tưởng 2
Mã Đức Tài ngoan ngoãn đi theo sau mẹ Lâm kể sơ qua về hành động dám làm việc nghĩa ngày hôm nay.
Khỏi phải nói, trên một ý nghĩa nào đó, Mã Đức Tài coi như làm anh hùng một lần.
Hôm nay Mã Đức Tài cứ cảm thấy không có tinh thần, dưới nắng hè chói chang, dứt khoát lười biếng, ở lân cận thu phế phẩm.
Anh ta hô thu phế phẩm, liền nghe thấy có một giọng nói giống của con gái cũng đang hô thu phế phẩm.
Mã Đức Tài vừa nghe giọng liền lấy lại được tinh thần, lòng nghĩ: Được lắm, còn tới giành việc buôn bán của thiếu gia, đây không phải là tìm chết sao.
Nương theo giọng nói lái xe ba bánh lao qua đó.
Đúng lúc nhìn thấy hai cô gái đang ở đó thu phế phẩm.
Hai người hai tay trống không, trong tay chỉ có một xe nâng nát, Mã Đức Tài trong lòng cười nhạo một trận, lái xe ba bánh, tự cho rằng rất đẹp trai mà dừng lại.
Không phanh ở, lái vượt qua một tẹo.
Chờ anh ta dừng xong, trừng mắt giống như ác bá quay đầu lại nói với hai cô gái: “Ê, không biết đây là địa bàn của ai hay sao.”
Nhưng khi nhìn kĩ hai chị em này liền ổn định lại.
Chỉ thấy hình như hai cô gái này tuổi tác đều không lớn lắm, trên đầu cô lớn còn băng một lớp băng gạc, cô nhỏ thì thấp hơn cô lớn nửa cái đầu, , vừa đen vừa nhỏ, gầy nhom chỉ còn lại khung xương.
Hai người đều sợ hãi nhìn anh ta, cô gái nhỏ tuổi nhút nhát trốn ở sau lưng chị gái, sợ đến run lẩy bẩy.
Xe nâng nhỏ ở bên cạnh căn bản chả có bao nhiêu đồ.
Chỉ thế có thể nuôi sống hai chị em hay không, Mã Đức Tài vô cùng hoài nghi.
Cùng lúc đó, trong lòng động một chút lòng trắc ẩn, thanh giọng, giả vờ hung dữ nói: “Nói cho hai người biết, chỉ được thu khu này thôi.
Còn ra bên ngoài mở rộng, Tiểu Mã Gia tôi đây không để yên đâu.” Nói xong liền lái xe đi mất.
Nghĩ không được thì đi chỗ khác thu.
Hai cô gái đó nhìn qua rất đáng thương, bộ dạng của cô em gái nhìn như sắp đói chết rồi vậy.
Lái mãi lái mãi, Mã Đức Tài phát hiện suýt thì lái về nhà.
ủ rũ thở ra một hơi, quay một cái lại lái về.
Cũng có duyên thật, đi ngang qua một con ngõ, vội nhìn thoáng qua liền thấy hai cô gái thu phế phẩm bị mấy tên côn đồ ép vào trong ngõ nhỏ.
Mã Đức Tài vốn dĩ không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng khi nghĩ đến bộ dạng đáng thương của hai chị em đó....
Chậm rãi than thở: “Sống chung với hội Lập Dương lâu rồi, đều không biết làm người xấu rồi.”
Thế là dừng xe ba bánh, còn không quên khóa lại.
Ưỡn ngực sải bước đi vào trong ngõ, túm lấy cổ áo của một tên côn đồ ở bên ngoài, nói: “Chúng mày, buông bọn họ ra.
Đây là người dưới trướng của Mã Gia tao, là người chúng mày có thể bắt nạt hả.
Mấy thằng đàn ông con trai đi bắt nạt con gái gọi là có bản lĩnh gì.”
Tiếp theo liền giống như đoạn phim quen thuộc trong phim truyền hình, hai bên cãi vã hai câu, chẳng ai chịu thua ai, chỉ có choảng nhau.
Lý Hướng Bắc vừa ở cạnh bàn sửa radio, vừa nhịn cười.
Không tin tưởng lời nói từ miệng Mã Đức Tài một chút nào.
Mã Đức Tài thích khoác lác cũng không phải là ngày một ngày hai.
Dưới sự kể lại của anh ta, đó quả thực là đánh đâu thắng đó, anh dũng vô địch.
Đối phương bị anh ta đánh tơi bời tan tác, không thể tự lo liệu cuộc sống.
Mẹ Lâm lấy bông ra sức đè lên miệng vết thương của anh ra nói: “Được rồi, cứu được hai cô gái đó rồi hả?”
“A, cứu được rồi.”
“Gần đây trong ngõ càng ngày càng loạn, mẹ thấy có không ít côn đồ, các con sau này ra ngoài thu đồ cũng cẩn thận chút.
Đừng để lộ tiền của, khiến người ta nhằm vào.” Mẹ Lâm lo lắng nói.
Lâm Ngọc Trúc thấy cả khuôn mặt của Mã Đức Tài bị bôi giống như mèo mướp, thật sự không nhịn nổi mà bật cười.
Đến buổi tối, mọi người đều trở về, nhìn thấy khuôn mặt toàn vết thương của anh ta, đều hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Mã Đức Tài khoe khoang một phen với cha Lâm và Lâm Lập Dương.
Những người ở đó cũng chỉ có hai người này có khả năng sẽ tin lời của anh ta.
Mã Đức Tài hứng khởi nói, nhất thời quên hết tất cả, tuyên bố nói: “Hồi trước ở thôn Thiện Thủy, con cũng là không ai có thể địch được.
Đánh khiến cho toàn thôn không có địch thủ.”
Lý Hướng Bắc thở dài, buông bát đũa xuống, nói: “Hay là, bây giờ chúng ta ra ngoài so xem.”
Mã Đức Tài lập tức bị chính nước miếng của mình làm sặc.