Chương 815 - Có thể trở lại, em thấy rất vui 1
Lý Hướng Bắc đơn phương phát ra chiến thiếp, Mã Đức Tài bày tỏ anh ta từ chối.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Mã Đức Tài với vẻ mặt hứng thú, nghĩ là con trai, nên không vạch trần sự thật anh ta từng ở thôn Thiện Thủy, ai cũng đánh không lại nữa.
Ăn cơm xong, nói với Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương: “Hiện giờ trong thành phố ưu tiên sắp xếp công việc cho thanh niên trí thức, nhưng các em đi đến phố Tú Thủy xem xem.
Các thanh niên trí thức vẫn còn đang bày hàng, có không ít người tốt nghiệp xong đều trở thành vô công rồi nghề.
Trị an cũng loạn cả lên.
Hai đứa các em cố gắng đừng chọc những người này, tiểu quỷ khó đối phó.
Có thể không động thủ thì tận lực không động thủ.”
Mã Đức Tài gãi gãi đầu nói: “Chị Trúc, bọn em hiểu đạo lý này, chẳng phải hôm nay nhìn thấy hai cô gái đó đáng thương quá hay sao.”
“Lần sau có thể báo cảnh sát được thì cố gắng báo cảnh sát đi.”
Những chàng trai độ tuổi này giống như bọn họ, từng người ra tay đều không có chừng mực, thật sự xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp nữa.
Lý Hướng Vãn lắc đầu, lấy từ trong túi áo ra hai bình xịt hơi cay ném cho mỗi người một lọ, nói: “Nè, nước ớt chưng, xịt một cái, đảm bảo đối phương quỳ xuống gọi cha.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Bắc: ....
Mã Đức Tài hôm nay không nói khoác câu nào, anh ta quả thực ngay tại chỗ đánh thắng được mấy tên côn đồ.
Chỉ có thể nói, công lao của thành tựu ngày hôm nay đều quy về chú hai Quan.
Nếu như không phải ông ấy tận tình chỉ dạy, Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương vẫn còn phải ở giai đoạn du côn tép riu.
Lần này làm không tốt còn bị đơn phương áp chế.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua rồi.
Nhưng thế giới của tụi con trai, đôi khi cũng rất cố chấp.
Mấy tên côn đồ đó lại triệu tập dăm ba người cùng nhau tới rình.
Khi Mã Đức Tài đi ngang qua, cùng lên bao vây.
Nếu như không phải xe ba bánh quá đắt, hình phạt tội cướp giật quá nặng, thì hôm nay xe của Mã Đức Tài khả năng đều không giữ nổi.
Cứ thế, quần áo trên người bị lột sạch sẽ, chỉ còn lại mỗi quần lót.
Mã Đức Tài chửi bới mà lái xe ba bánh, chửi tục suốt cả quãng đường.
Khi sắp đến nhà, thấy may là mình với Lâm Lập Dương đã chuyển ra ngoài, lặng lẽ đến căn nhà thuê thay quần áo.
Lúc cả nhà ăn cơm, Lâm Ngọc Trúc ngồi đối diện Mã Đức Tài, nhìn vào gương mặt bị mẹ Lâm bôi đầy thuốc đỏ.
Thật sự buồn cười quá trời.
Lâm Ngọc Trúc không nhịn được, dựa lên vai Vương Tiểu Mai, cười đến đau cả bụng.
Lý Hướng Vãn: “Em trai, nước ớt chị đưa em đâu.”
Nội tâm Mã Đức Tài lúc này một mảnh bi thương: “Quên mang theo rồi.
Thực ra không phải như thế, chỉ là cảm thấy đồ dùng của con gái, mang ra ngoài bị mất mặt.
Thân là anh em với nhau, Lâm Lập Dương bày tỏ nhất định phải giúp anh Tiểu Tài của cậu lấy lại mặt mũi.
Thế là ngày hôm sau hai người đi khắp các ngõ tìm bọn côn đồ đó.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người hoàn toàn thắng lợi.
Không đắc ý đến một đêm, bên đó lại triệu tập dăm ba tên côn đồ đến rình.
Ngày thứ ba, tuy nói không bị mất quần áo, nhưng cũng chả tốt hơn là bao.
Mẹ Lâm vẻ mặt lo lắng thoa thuốc đỏ cho con trai mình.
Mã Đức Tài còn ở một bên nói: “Em Lập Dương, lần này là anh liên lụy em rồi.
Tuy nhiên, em thật là trượng nghĩa.”
Mẹ Lâm:....
Lực trên tay lại mạnh hơn một chút.
Lý Hướng Bắc ngoảnh mặt làm thinh hai ngày, lắc đầu, dẫn Vương Dương qua đây, cùng với Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương cùng đi thu phế liệu.
Đánh nhau với nhóm côn đồ đó mấy ngày, cuối cùng chế ngự hết đám côn đồ, khiến quỳ xuống gọi cha xong.
Từ đó Mã Đức Tài theo Lý Hướng Bắc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, gọi anh ngọt xớt.
Nịnh nọt cực kì.
Các chị đã là quá khứ rồi.
Lâm Ngọc Trúc mặt đầy kinh ngạc nhìn mấy chàng trai này, nói với Lý Hướng Vãn: “Quá thần kì rồi.”
Vương Tiểu Mai thở dài, đau buồn nói: “Nhớ Bàn Tử nhà tôi.”
Lâm Ngọc Trúc nhấp môi, đảo tròng mắt, cũng học theo Vương Tiểu Mai: “Nhớ anh Thẩm nhà tôi.”
Lý Hướng Vãn: ....
Thế nên, cô ta nên nhớ ai?