Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 816 - Chương 816 - Có Thể Trở Lại, Em Thấy Rất Vui 2

Chương 816 - Có thể trở lại, em thấy rất vui 2
Lâm Ngọc Trúc dù thế nào cũng không ngờ được, hai chị em gái mà Mã Đức Tài cứu thế mà lại là người cô quen biết.

Thậm chí cô còn từng ác ý đoán mò, hai chị em này liệu có phải là cùng một giuộc với nhóm côn đồ, chuyên đi câu những người nhiệt tình gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ hay không.

Ba người Lâm Ngọc Trúc chiếm ưu thế trên mảng học tập có thể chính là trẻ tuổi, đầu óc dùng tốt, không bị chuyện gia đình trói buộc.

Nhưng còn có một số bạn học càng phấn đấu, càng tự do tự tại chạy về phía trước hơn cả các cô.

Do đó, tuy ba cô đang nghỉ hè, nhưng cũng duy trì mỗi ngày dành ra một thời gian nhất định để đọc sách, tăng thêm kiến thức.

Lâm Ngọc Trúc việc nhân đức không nhường ai trở thành chân chạy vặt.

Tự mình đi thư viện của trường mượn ba quyển sách, đường trở về nhà đúng lúc đi ngang qua tòa kí túc xá, tùy ý liếc mắt thoáng qua một cái, phát hiện cửa sổ của phòng bọn họ hình như đang mở.

Mấu chốt ở chỗ, có mấy đám khói bay ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, ôm lấy sách chạy đến phòng 203, cửa không khóa.

Lòng đại khái biết được là ai đã trở lại, Lâm Ngọc Trúc mở cửa vui vẻ hô: “Tiểu Chiêu Đệ cô trở lại rồi hả?”

.....

Bầu không khí toàn là trầm mặc, trong phòng không hề có bóng dáng của Chiêu Đệ.

Lọt vào tầm mắt là một cô gái vừa đen vừa gầy vừa nhỏ, thần sắc vô cùng lo lắng bất an.

Có thể nói, đứa nhỏ này gầy chỉ còn lại da bọc xương thôi.

Cái bộ dạng đó, Lâm Ngọc Trúc chỉ có thể nghĩ tới từ thấy mà đau lòng.

Khỏi cần nói, Lâm Ngọc Trúc cũng biết được cô gái này là ai, bèn dò hỏi: “Lai Đệ?”

Cô gái nhỏ nhút nhát gật đầu.

Đồng thời sau lưng Lâm Ngọc Trúc có tiếng bước chân truyền lại, quay đầu nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy Chiêu Đệ cười nói với cô: “Chị Tiểu Trúc.”

Nhưng nói thẳng ra, khi hai cô gái chưa đến hai mươi tuổi, đầu quấn băng gạc, còn ở đó không tim không phổi cười với bạn.

Nỗi chua xót trong lòng lập tức trào ra.

Lâm Ngọc Trúc cũng cười với Tiểu Chiêu Đệ, nhìn vào vết thương trên đầu cô ấy, không hỏi nguyên do mà quan tâm nói: “Bị thương có nặng không?

Đi khám bác sĩ chưa.”

Chiêu Đệ gật đầu, lại hướng về phía Lâm Ngọc Trúc cười, đối với cô ấy mà nói, có thể trốn trở về đã rất hạnh phúc rồi.

Hai người vào trong phòng, Chiêu Đệ xoa đầu em gái, dịu giọng nói: “Đây là chị Tiểu Trúc mà chị nói với em.

Đừng sợ, chị Tiểu Trúc rất tốt.

Chào hỏi một cái đi.”

Thực ra Lai Đệ năm nay đã mười năm tuổi rồi, nhưng nhìn qua giống như cô bé mới mười tuổi vậy.

Lâm Ngọc Trúc hướng về phía cô ấy ôn hòa cười.

“Chị Tiểu Trúc.” Lai Đệ ngượng ngùng chào hỏi.

Lâm Ngọc Trúc lấy thiện ý lớn nhất để đáp lại.

Trên sàn trống của kí túc đặt bột lò đất nhỏ, trên lò đất có đặt một cái nồi, trong nồi nấu bột hồ.

Lâm Ngọc Trúc thấy vậy lòng có chút nặng nề.

Chiêu Đệ có hơi xấu hổ khó xử nói :”Chị Tiểu Trúc, quả thực chúng em không còn cách nào nữa.

Chúng em không ăn nổi đồ của nhà ăn.

Em sẽ chú ý, không để nó cháy đâu.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, hỏi: Nếu đã đón em gái đến đây, sau này có dự tính gì không.”

Chiêu Đệ chà xát tay, nói: “Chị Tiểu Trúc, trước đây nghe nói em trai chị thu phế phẩm, em nghĩ em với em gái vừa nhặt vừa thu một chút.

Tích ít thành nhiều để góp chút tiền, rồi tính sau.”

Lâm Ngọc Trúc mấp máy khóe môi hơn nửa ngày.

Có một số chuyện, không phải một mình cô có thể làm chủ.

Một số suy nghĩ vẫn cần trở về thương lượng.

Bèn khẽ thở dài, nói: “Có cần chị đưa thêm chút tiền cho em không?”

Chiêu Đệ lắc đầu: “Chị Tiểu Trúc, em đã nợ chị nhiều lắm rồi.

Em với em gái vẫn còn chịu được.

Tạm thời không cần đâu.”

Thấy sự kiên cường trong mắt Chiêu Đệ, lòng Lâm Ngọc Trúc có một tia xúc động.

Cười nói: “Được.”

Sau đó tiến về phía trước, tháo băng gạc trên đầu của Chiêu Đệ xuống nhìn một cái, đã có dấu hiệu kết vảy rồi, Lâm Ngọc Trúc yên tâm hơn rất nhiều.

Cô ở đây Lai Đệ hình như rất không tự nhiên, liền không ở lại lâu nữa, dặn dò mấy câu, miệng vết thương cần phải sát trùng, không được để đụng nước, liền rời đi.

Chiêu Đệ đặc biệt tiễn cô cửa, trước khi chia tay nhau, cười nói: “Chị Tiểu Trúc, chị đừng buồn vì em.

Có thể trở lại, em thấy rất vui.”

Thấy đôi mắt tràn ngập hy vọng của Chiêu Đệ, Lâm Ngọc Trúc gật đầu, khích lệ nói: “Chiêu Đệ, tương lai của em nhất định sẽ rất tươi đẹp.”

“Dạ.”

Lâm Ngọc Trúc nghĩ, trên thế giới này, cô gái đối với tăm tối mà còn có thể sáng bừng để đối mặt, cố gắng vươn lên.

Bọn họ nhất định có thể đi đến ánh sáng.

Chỉ cần không chịu thất bại! Không nhận thua!

Chiêu Đệ, chính là một cô gái như vậy.
Bình Luận (0)
Comment