Chương 817 - Các cô đợi Liêm Bát cũng lâu rồi nhỉ 1
Trên đường từ trường học về nhà, Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ rất nhiều.
Vốn cô cũng không muốn các bạn học biết chuyện làm ăn của ba người bọn cô.
Nhưng vào thời điểm hai chị em khó khăn như vậy, không ra tay trợ giúp thì hình như lại không phải lẽ.
Đời sau cô còn không có lòng dạ ác độc như vậy, huống hồ là hiện tại.
Trở về phòng chế tác, sau khi phát sách cho Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai xong, ngồi ở chỗ ngây người một hồi lâu.
Khi Lý Hướng Vãn đi uống nước nhìn thấy cô như vậy, hiếu kỳ nói: “Gặp phải chuyện gì à, sao sau khi về lại mất hồn mất vía như vậy thế?”
“Chiêu Đệ đã về rồi.”
“Chiêu Đệ về rồi á? Vậy tối nay tôi sẽ đi thăm cô ấy.” Vương Tiểu Mai vui vẻ nói, bởi vì Chiêu Đệ, cô ta đã lo lắng nhiều ngày, rất sợ có chuyện gì ngoài ý muốn không trở về được.
Lý Hướng Vãn nhướn mày, nói: “Trở về không phải là chuyện tốt sao?” Bộ dáng này, cảm giác như có chuyện gì đó.
Lâm Ngọc Trúc thở dài.
Lý Hướng Vãn:...
Cô nói đi chứ.
Vương Tiểu Mai cũng cảm thấy khó hiểu, đứng dậy từ máy may rồi đi tới, quan tâm nói: “Sao vậy? Chiêu Đệ không khỏe à?”
“Chắc là bị người nhà đánh, bây giờ đầu còn băng bó kìa. Cô ấy dẫn em gái tới, hai người chen chúc ngủ trên cùng một giường ở ký túc xá. Ăn cháo hoa màu. Chính là... nhìn đã là lòng người chua xót.”
“Dẫn em gái tới?” Vương Tiểu Mai có chút kinh ngạc nói.
Lý Hướng Vãn thì lại không ngạc nhiên lắm, hợp tình hợp lý mà.
“Bây giờ hai chị em cô ấy sống dựa vào cái gì chứ?” Dường như Lý Hướng Vãn đã hiểu được tại sao Lâm Ngọc Trúc lại xoắn xuýt như vậy.
“Người trước đó Mã Đức Tài cứu được chắc là hai chị em cô ấy.” Lâm Ngọc Trúc thở dài nói.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai trầm mặc.
Việc này để con trai đi làm thì còn được, con gái lại quá dễ bị ức hiếp, nếu như nghiêm trọng hơn chút thì thôi rồi.
“Muốn kêu bọn họ tới à?” Lý Hướng Vãn biết nếu như Lâm Ngọc Trúc đã bắt đầu xoắn xuýt thì chính là đã có ý định này.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Vãn cười ha ha.
Lý Hướng Vãn không biết làm sao, thở dài, hỏi: “Tôi không tiếp xúc với Chiêu Đệ nhiều, rốt cuộc là người như thế nào?”
Vương Tiểu Mai tranh nói trước: “Là một đứa bé tốt.”
“Nhìn trước mắt thì là một người không tồi, hiểu lễ nghĩa, biết tiến biết lùi. Còn nhỏ tuổi đã xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức hai năm, không phải là loại học sinh non nớt mới ra đời mà là một người hiểu nhân tình. Biết nặng nhẹ. Ánh mắt đứa nhỏ này trong suốt, lại có một tia kiên cường, hẳn là sẽ không đi lệch đường.” Lâm Ngọc Trúc từ từ nói.
Lý Hướng Vãn cười một tiếng, buông cái ly tráng men trong tay xuống, cười nói: “Nói nhiều như vậy, có thể thấy là rất thích. Dù sao chúng ta cũng thiếu nhân viên, hay là hỏi cô ấy xem có muốn tới không?”
Vương Tiểu Mai nghe được kết quả này còn rất vui vẻ.
“Cô không sợ chuyện chúng ta kiếm tiền bị truyền ra ngoài. Chúng ta lại bị gán cho cái danh không làm việc đàng hoàng à?” Lâm Ngọc Trúc nói ra nặng nhẹ trọng chuyện này.
Lý Hướng Vãn khẽ cười một tiếng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Lâm Ngọc Trúc, nói từng câu từng chữ: “Người nào tìm người thì người đó chịu trách nhiệm.”
Vương Tiểu Mai hào hứng nói: “Sẽ không đâu, Lâm Ngọc Trúc là ai chứ, người chết cũng có thể nói cho sống được. Cô ấy vừa ra tay thì Chiêu Đệ chắc chắn sẽ rất kín miệng.”
“Các cô đợi Liêm Bát cũng lâu rồi nhỉ?”
“Ừm, vừa nói vậy cũng thấy rất nhớ cô ấy, cô ấy còn nói khi trở lại đi học sẽ mang bánh quai chèo cho chúng ta ăn đấy.” Vẻ mặt Vương Tiểu Mai vô cùng say mê nói.
“Vậy cô nhớ bạn học Liêm Bát hay là nhớ bánh quai chèo của Thiên Tân?”
“Đều nhớ chút chút.”
“Nhớ cô ấy hơn bánh quai chèo hơn một chút.”
“Nhìn thấu không nói thẳng ra,.”
Mấy người nói đùa đôi câu, buổi chiều Lâm Ngọc Trúc trở về ký túc xá một chuyến, cửa khóa, chắc là đi ra ngoài thu phế phẩm rồi.
Nghĩ lại thì buổi tối lúc nào hai chị em cũng phải trở về, nên quyết định buổi tối lại tới.