Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 818 - Chương 818 - Các Cô Đợi Liêm Bát Cũng Lâu Rồi Nhỉ 2

Chương 818 - Các cô đợi Liêm Bát cũng lâu rồi nhỉ 2
Cứ làm việc cả một buổi chiều như vậy, sau khi ăn xong Vương Tiểu Mai và cô cùng nhau trở về ký túc xá.

Khi hai người lên lầu nghe được vài tiếng cãi nhau, trong đó có tiếng của Chiêu Đệ, nhìn nhau, bước nhanh hơn.

Đến khi tới cửa ký túc xá thì nhìn thấy bác gái quản lý ký túc xá nói với Chiêu Đệ: “Bạn học à, em gái của con ở đây không phù hợp với quy định, cũng đã gia hạn bao nhiêu ngày rồi. Sao lại vẫn còn để người ở đây thế. Nếu như bạn học nào bị mất đồ thì con cũng chẳng thanh minh được. Còn nữa, không được dùng bếp lò ở trong phòng. Tốt xấu gì con cũng là sinh viên đại học, vấn đề an toàn còn cần bác nhắc nhở sao?”

Thi Chiêu Đệ nói xin lỗi liên tục, cầu xin: “Cô ơi, chỉ ở đây mấy ngày, mấy ngày thôi có được không ạ? Ban ngày chúng con đều không về, chỉ ở ban đêm thôi. Bếp lò con không cần. Cầu xin cô châm chước cho.”

“Đứa nhỏ này, mấy ngày trước cũng đã nói là chỉ ở mấy ngày. Bây giờ lại nói vậy, cứ mấy ngày rồi lại mấy ngày, không phải là cháu đang lừa bác sao. Bạn học à, con đừng làm cho bác khó xử. Nếu như nói không dễ dàng thì còn có không ít bạn học không dễ dàng hơn con nhiều, ai ai cũng châm chước, vậy còn cần bác làm việc sao.” Bác gái quản lý ký túc xá nói với vẻ mặt rất không vui.

Lâm Ngọc Trúc nhón chân chạy bước nhỏ tới, cười nói với bác gái quản lý ký túc xá: “Aiyo, đang trong kỳ nghỉ mà cô còn phải làm việc, thật là khổ cực. Cô ơi, cô yên tâm đi, chúng con sẽ lập tức thu dọn đồ đạc, chắc chắn tối nay sẽ dọn đi. Tuyệt đối không làm khó cô.”

Bác gái quản lý ký túc xá thấy mấy cô nhóc há miệng mở miệng đều gọi là cô (cô ở đây là cô giáo) thì rất vui vẻ.

Cũng không quá làm khó, khi nói chuyện với Lâm Ngọc Trúc giọng điệu có chút ôn hòa nói: “Chuyện này thật sự là không còn cách nào. Con nói xem, nhiều ký túc xá như vậy, nếu như ngày nào cũng có người nói mất đồ, con có thanh minh được không. Vậy người thứ nhất bị hoài nghi, chắc chắn sẽ là đứa trẻ bên ngoài trường. Con nói nhà đứa trẻ nhà con tốt, người ta không nghe, vậy thì phải làm sao. Bạn học à, bác cũng là vì muốn tốt cho các con. Tim người cũng là làm từ thịt, miệng cứng tâm mềm, thấy trên đầu con có vết thương, bác cũng giúp con che giấu bao nhiêu ngày rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy... sẽ không còn là chuyện đơn giản thế nữa.”

“Đúng đúng đúng, cô nói có lý. Gây thêm phiền phức cho cô rồi. Cảm ơn cô đã săn sóc nhiều ngày nay.” Lâm Ngọc Trúc gật đầu nói liên tục.

“Haizz, cái gì mà cô với không cô chứ. Nếu như các con không trách bác, sau này cứ gọi một tiếng thím. Được rồi, thím đi xuống trước, các con tranh thủ thời gian thu dọn đi. Thím cũng không ở đây thúc giục các con nữa.”

“Cảm ơn thím ạ, yên tâm đi, lát nữa chúng con sẽ dọn đi ngay.”

Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười tiễn người đi, quay đầu liền nhìn thấy Chiêu Đệ quay sang một bên len lén lau nước mắt.

Lai Đệ đang trốn ở phía sau tường, cặp mắt đỏ bừng nhìn ra ngoài cửa.

Dáng vẻ nhỏ yếu không giúp được gì, cực kỳ bất an.

Vương Tiểu Mai nhìn mà nhất thời chua xót trong lòng, tiến lên ôm lấy cô bé, nói: “Đừng sợ.”

Chiêu Đệ toét miệng cười một tiếng với Vương Tiểu Mai, kêu lên: “Chị Tiểu Mai.”

Vương Tiểu Mai đáp lại bằng một nụ cười, tiến lên ôm lấy người, vỗ nhẹ hai cái trấn an.

Chờ sau khi mọi người vào nhà, Lâm Ngọc Trúc nói: “Chị và chị Tiểu Mai, còn có chị Hướng Vãn của em có nhà cho thuê nhà ở bên cạnh nhà em trai chị. Đúng lúc có phòng trống. Em dẫn em gái em cùng tới ở đi. Cứ ở ký túc xá mãi cũng không phải là chuyện hay.”

Chiêu Đệ vừa nghe vậy, vẻ mặt lập tức vui vẻ hơn rất nhiều, kích động lục tìm tiền trong túi, nói: “Chị Tiểu Trúc, phòng cho thuê của các chị là bao nhiêu tiền, em đưa một nửa, có được không ạ?”

Lâm Ngọc Trúc đè tay cô ấy lại, cười nói: “Không vội, Chiêu Đệ, hôm nay chị tới là có chút chuyện muốn thương lượng với em.”
Bình Luận (0)
Comment