Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 819 - Chương 819 - Thật Đúng Là Có Duyên 1

Chương 819 - Thật đúng là có duyên 1
Nghe Lâm Ngọc Trúc có chuyện muốn nói, Chiêu Đệ ngồi ở trên ghế nghiêm mặt lắng nghe.

Lâm Ngọc Trúc đắn đo một hồi, nhỏ giọng nói: "Chỗ chúng tôi có một cơ hội kiếm tiền, không biết cô và em gái cô có muốn không?"

Chiêu Đệ kinh ngạc địa nhìn Lâm Ngọc Trúc, hiển nhiên là chưa phản ứng kịp, lại hiểu lầm thành gì đó, cảm kích nhìn Lâm Ngọc Trúc rồi nói lời từ chối: "Chị Tiểu Trúc, em biết là chị muốn giúp em, nhưng em không thể. . ."

Lâm Ngọc Trúc vỗ vai Chiêu Đệ, cười lắc đầu, nói: "Chiêu Đệ em nghĩ nhiều rồi, tuy rằng là giúp đỡ em nhưng quả thật là phía chị cần người. Nhưng mà chị cũng phải nói trước với em. Chị hy vọng em có thể giữ kín một số chuyện. Nếu như truyền ra ngoài, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm đâu." Nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Ngọc Trúc trở nên nghiêm túc.

Nghe thấy lời này, Chiêu Đệ lại an tâm hơn rất nhiều, hăng hái gật đầu, bảo đảm nói: "Chị Tiểu Trúc, những lời hôm nay chị nói với em, em sẽ không nói với người khác. Ngay cả em gái cũng không nói." Nói xong thì liếc nhìn Lai Đệ đang ngồi bên cạnh.

Lai Đệ rất thông minh gật đầu, bảo đảm nói: "Chị Tiểu Trúc, miệng em rất kín."

Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ tin tưởng gật đầu một cái, sau đó nói nhỏ: "Ba người là chị, Tiểu Mai và Hướng Vãn cùng nhau mở một xưởng nhỏ sản xuất quần áo. Hiện nay buôn bán khá thuận lợi, hàng hóa không đủ cung cấp cho nên nhân lực không đủ. Nhưng bởi vì vẫn chưa tìm được người phù hợp nên cứ tạm bợ như vậy. Bây giờ hai chị em các em cơ thể tới hỗ trợ. Chủ yếu là vì bọn chị tin tưởng chị em các em."

Chiêu Đệ vừa nghe thấy câu tin tưởng là đỏ hết cả mặt, hơi lo lắng nói: "Chị Tiểu Trúc, em sợ chúng em sẽ không làm tốt."

"Ừm, biết dùng máy may là được, chị Tiểu Mai có thể dạy hai đứa các em. Không khó, chỉ cần chăm chỉ. Đừng sợ. Trước khi quen việc sẽ phát lương theo tháng cho các em, sau khi quen việc rồi thì sẽ tính theo sản lượng. Em suy nghĩ đi, có muốn tới làm không? Nếu như em vẫn muốn đi nhặt phế phẩm, chị sẽ tôn trọng ý kiến của các em. Về chuyện thuê phòng bọn chị cũng bàn xong rồi, sẽ không vì em không làm mà không cho thuê nữa. Đừng áp lực."

Chiêu Đệ có chút do dự, Lai Đệ lại chớp mắt, vẻ mặt chờ đợi, muốn nói với mọi người rằng tay mình rất khéo, quần áo trong nhà đều do em ấy may.

Nhưng lại ngại không mở miệng.

Vương Tiểu Mai ở một bên nhìn tới mức nóng ruột, khuyên nhủ: "Chiêu Đệ em đừng nghĩ nhiều, bọn chị thật sự là vì thấy em khó khăn nên mới giúp đỡ. Công việc này rất đơn giản, có tay là làm được."

Lâm Ngọc Trúc: . . .

Quay đầu liếc nhìn Vương Tiểu Mai, luôn cảm thấy đối phương đang thầm mắng cô.

Vương Tiểu Mai còn đang nhìn chằm chằm hai chị em, hoàn toàn không thèm chú ý tới ánh mắt sắc lạnh của Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc bày tỏ cô đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với cô ta.

"Chị Tiểu Trúc, vậy em và em gái sẽ tới làm một khoảng thời gian trước, nếu như không gánh vác được thì sẽ tiếp tục đi nhặt phế liệu. Em không thể kéo chân mọi người được." Ánh mắt của Chiêu Đệ trong sáng, nói rõ ràng từng chữ một.

Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười, trong mắt có chút cưng chiều, cô thật sự rất thích cô bé này.

Vừa nở nụ cười vừa nghiêm túc mà nói với hai chị em: "Chuyện này em yên tâm, muốn kéo chân chị cũng không dễ đâu. Chuyện kiếm tiền nhất định không được nói ra. Nếu bị truyền ra ngoài khó tránh khỏi thị phi, không có chỗ nào tốt cho các em cả. Nếu như giáo viên có hỏi, chuyện làm ăn này có thể không thành công. Bây giờ cha mẹ chị đang bán hàng ở vỉa hè, nếu như có người hỏi, em phải nói em gái em tới chỗ mẹ chị làm việc để kiếm chút tiền sinh hoạt."

Chiêu Đệ và Lai Đệ đều gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Vương Tiểu Mai vui vẻ nói: "Vậy chúng ta thu dọn hành lý đi."

Hai chị em vui mừng nhảy nhót đi thu dọn hành lý.
Bình Luận (0)
Comment