Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82 - Hai Tay Trống Rỗng Mà Tới Liền Muốn Ăn Chực 2

Chương 82 - Hai tay trống rỗng mà tới liền muốn ăn chực 2
Lượng cơm đều là có hạn, có thể nhiều ra thêm lượng cơm cho một mình Triệu Hương Lan chính là không tệ rồi.

Lý Hướng Vãn rũ xuống hai tròng mắt nghiêm túc ăn cơm không nói lời nào, dù sao thì người mà người ta hỏi cũng không phải cô ấy.

Lý Hướng Bắc nổi lên một thân mồ hôi lạnh, chột dạ nhìn Lý Hướng Vãn, lúc này Lý Hướng Bắc cảm thấy hai chị em nhà họ Đổng đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa, anh ta đều lạnh nhạt với hai chị em bọn họ như vậy rồi, bọn họ còn không rõ là anh ta cố ý xa lánh hai chị em bọn họ hay sao chứ?

"Cơm không đủ." Lý Hướng Bắc lạnh lùng nói.

Hai chị em nhà họ Đổng ủy khuất đi ra khỏi chỗ của Lý Hướng Vãn, xoay người lại đến chỗ Lâm Ngọc Trúc, ăn chực chỉ là chuyện nhỏ, mục đích chủ yếu của hai người bọn họ chính là muốn tìm hiểu tin tức, thuận tiện quen biết với những người khác ở đây.

Nhìn hai chị em Đổng Điềm Điềm, Đổng Mật Mật đến cửa, Lâm Ngọc Trúc nghĩ đây thật đúng là đại tiểu thư không biết nhân gian đau khổ, hai tay trống rỗng liền muốn cọ cơm, cũng không nghĩ một chút dựa vào cái gì mà cô phải cho bọn họ ăn chực đâu!

Vậy mà còn có người da mặt dày hơn so với cô.

Vương Tiểu Mai nhìn hai chị em bọn họ có chút không biết nói gì, dù sao thì ở phương diện chiếu cố những thanh niên trí thức mới tới cô ta coi như là có kinh nghiệm đi. Vì thế, Vương Tiểu Mai chỉ chỉ thức ăn trong chậu nói, "Chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi, thức ăn cũng chỉ còn lại những thứ này, bánh ngô bọc lá ngô là không còn nữa, chúng tôi cũng chỉ làm phần của hai người ăn, mà chúng tôi đều ăn hết rồi, các cô nhìn cũng không giống nhà có điều kiện kém, trên đường này như thế nào cũng phải dư thừa chút lương khô đi? Rót chén nước sôi ăn cũng có thể đối phó một bữa đi.”

Hai chị em nhà họ Đổng nghe xong có chút trợn tròn mắt, nhìn nửa chậu ớt, ngay cả chút thịt vụn cũng không có, món này có thể ăn được hả?

Hai người Đổng Điềm Điềm và Đổng Mật Mật đều cảm thấy sau khi ăn xong món ăn khó coi còn sót lại này, mà lại còn phải trả lại nhân tình thì không có lời, nên bọn họ quyết định rời khỏi chỗ của Lâm Ngọc Trúc.

Trước khi đi Đổng Điềm Điềm còn quay đầu lại cố ý nhìn Lâm Ngọc Trúc, trên khuôn mặt trái xoan lớn chừng bằng một bàn tay kia chính là một đôi mắt hạnh nhân ngập nước trong suốt cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, đuôi mắt khẽ nhíu kia mang theo vài phần vui tươi, môi hồng răng trắng, cười nhẹ nhàng thời điểm, nhìn qua vừa hoạt bát vừa ngọt ngào, hiện giờ nhìn tuổi còn nhỏ cũng đã chói mắt như vậy, cũng không biết qua vài năm nữa sẽ có phong cảnh như thế nào nữa.

Tâm tình trong lòng Đổng Điềm Điềm trầm xuống, về phương diện ngoại hình cô ta vẫn vô cùng tự hào đâu, không nghĩ hôm nay lại liên tiếp nhận thất bại ở trong cái thôn nho nhỏ này.

Sau khi hai chị em bọn họ đi xa, Vương Tiểu Mai liền nhìn Lâm Ngọc Trúc đầy mắt kính nể, vụng trộm nói: "Tôi liền cảm thấy hôm nay cô không thích hợp nha, còn muốn ăn cay, tâm nhãn của cô cũng thật nhiều nha, hoá ra cô đã sớm đoán được những người này sẽ tới đây cọ cơm rồi? Thật đáng kinh ngạc ha, khó trách cô không cao được, đây chẳng phải đều là vì tâm nhãn nhiều quá nên bị đè nặng xuống không cao được hay sao hả!!!”

Lâm Ngọc Trúc lạnh như băng liếc nhìn Vương Tiểu Mai một cái, khinh bỉ nói: "Tôi không cao cũng cao đến một mét sáu, còn cô thì sao chứ? Một người lùn cao một mét năm mươi như cô mà còn không biết xấu hổ nói với tôi như thế hả?”

Lâm Ngọc Trúc nhớ tới kiếp trước cô cao tới một mét sáu tám, nhìn thế nào cũng không thể dùng từ lùn để hình dung về cô được, hiện giờ thì... Than ôi, quá khứ đã không còn nữa.

"Tôi đây là từ nhỏ không được ăn no, bằng không tôi khẳng định cao một mét sáu." Vương Tiểu Mai thẳng thắn phản bác.

Lâm Ngọc Trúc trước mắt là dựa vào gia đình nâng đỡ sống qua ngày, điều này làm cho cô không có cách nào để phản bác... Huống hồ, cô ở nhà họ Lâm thật đúng là chưa từng bị đói bao giờ cả.

Kỳ thật một mét sáu lúc này cũng không tính là thấp... Đàn bà con gái trên đường phố cũng đều có chiều cao như vậy đâu.

Bỏ đi, bỏ đi, Lâm Ngọc Trúc im lặng dẹp đường hồi phủ, cô muốn ngủ trưa!
Bình Luận (0)
Comment