Chương 83 - Hai tay trống rỗng mà tới liền muốn ăn chực 3
Nắng gắt cuối thu vẫn rất là nóng, thời gian bắt đầu đi làm buổi chiều trước khi thu hoạch vẫn rất là muộn đâu, nếu nói tháng này trong thôn xảy ra chuyện lớn gì, thì đó chính là, thôn Thiện Thủy các cô ở có gắn loa, trong thôn còn đặc biệt kéo dây điện tới vì cái loa này đâu.
Mấy thôn gần đó cũng chỉ có thôn Thiện Thủy các cô lắp đặt loa, điều này làm cho lãnh đạo thôn vô cùng vui vẻ.
Đáng tiếc là dây điện chỉ thông qua ủy ban thôn, cũng không thông đến toàn bộ thôn, vì thế đèn điện vẫn là một chuyện rất xa xôi.
Từ khi có loa, thời điểm bắt đầu làm việc đã đổi thành tiếng loa, chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức cách gần đó, nghe vô cùng rõ, Lâm Ngọc Trúc buổi trưa cũng có thể ngủ một giấc ngủ trưa mà không sợ dậy muộn bỏ lỡ thời gian đi làm.
Chờ đến lúc trở về phòng nằm xuống, Lâm Ngọc Trúc theo thói quen kiểm tra không gian, sau đó Lâm Ngọc Trúc phát hiện trang trại của cô đã được mở rộng thêm, vì thế Lâm Ngọc Trúc lập tức nuôi thêm hai con dê, hai con lợn.
Làm xong những thứ này, số dư còn lại trong hệ thống cũng không tính là nhiều lắm, Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, chuyện này quá không hợp lý, mỗi lần mở rộng đồng ruộng rồi nông trại đều phải tốn rất nhiều điểm giá trị cống hiến của cô!
Hệ thống nhỏ giải thích: “Các khối năng lượng để đẩy nhanh sự phát triển của động vật và thực vật đều cần dùng điểm giá trị cống hiến đến đổi đâu.”
Hệ thống thậm chí còn lập một cái danh sách đưa cho Lâm Ngọc Trúc xem.
Lâm Ngọc Trúc:...
Lâm Ngọc Trúc nhắm mắt dưỡng thần, quên đi, quên đi, đúng là phải bỏ ra nhiều điểm giá trị cống hiến thật, nhưng nghĩ đến hơn hai mươi ngày sau là cô có thể ăn được thịt lợn hoặc thịt dê, tâm tình của Lâm Ngọc Trúc lại vô cùng vui vẻ~ Heo cần đồ ăn cấp thấp nuôi nấng, nguyên liệu là bắp ngô và cám lúa mì, cái này Lâm Ngọc Trúc có thể lo được, Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút liền quyết định gà mái cũng đơn giản dùng thức ăn cấp thấp như vậy.
Hệ thống nói dùng thức ăn cấp thấp để nuôi nấng chăn nuôi thì chất thịt của chúng sẽ càng ngon hơn, Lâm Ngọc Trúc tạm thời tin tưởng một chút.
Buổi trưa ăn vào trong dạ dày đều là vị cay nóng, cho nên Lâm Ngọc Trúc mua một bình sữa chua từ trong cửa hàng, vẫn là bình thủy tinh đâu, cảm giác ngon vô cùng, hương vị chua ngọt vừa phải, đúng là không tệ, chính là không thể lấy ra bán.
Nghĩ như vậy xong Lâm Ngọc Trúc liền ngủ thiếp đi...
Mà hai chị em nhà họ Đổng lúc này mới ăn cơm trưa, Trương Diễm Thu phụ trách nấu cơm, Hà Viễn Phương cho hai chị em Đổng Điềm Điềm, Đổng Mật Mật mượn khẩu phần lương thực.
Hai chị em bọn họ cũng có lương khô, đều là điểm tâm ngọt như bánh trứng gà giòn xốp, nhưng hai người bọn họ chính là ăn một đường đến chán rồi, lúc này cũng không chê cơm canh rau dưa, thấy Hà Viễn Phương chịu cho bọn họ mượn lương thực, cho nên hai chị em bọn họ vẫn luôn nói Hà Viễn Phương là người tốt nãy giờ, còn không ngừng khen Hà Viễn Phương.
Hà Viễn Phương thật thà thành thật gãi đầu, còn nói không cần vội vàng trả lại.
Hai chị em nhà họ Đổng nhìn nhau cười một tiếng, coi Hà Viễn Phương giống như tên ngốc, mấy câu đã bị lừa không tìm được đông tây nam bắc!
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Hà Viễn Phương, trong lòng hai chị em bọn họ dâng lên một trận khinh miệt.
Hai chị em Đổng Điềm Điềm, Đổng Mật Mật này ngày thường không ít lần lấy đồ của đám con trai, cho nên bọn họ căn bản không để bữa ăn này trong lòng, nếu người ta đã nói không cần trả gấp vậy thì không cần gấp gáp trả nha!
Chờ lúc ăn cơm hai chị em bọn họ mới chú ý tới Chu Nam, nhất thời bị kinh diễm đến, Trương Diễm Thu nhìn hai chị em bọn họ, trong lòng cười lạnh.
Trong chốc lát cô ta phải nói cho Triệu Hương Lan biết mới được... Vừa nghĩ đến Triệu Hương Lan bỏ cô ta lại mà đi đến chỗ Lý Hướng Vãn kia thì Trương Diễm Thu liền rất tức giận, để xem liệu cô ta nói hai nữ thanh niên trí thức mới tới này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng bánh bao thơm ngon Chu Nam này thì Triệu Hương Lan còn có thể có tâm tình tới hậu viện ăn cơm nữa hay không?