Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821 - Anh Đã Về Rồi 1

Chương 821 - Anh đã về rồi 1
Chiêu Đệ và Lai Đệ ngơ ngác nhìn Mã Đức Tài, cảm thấy khó hiểu.

Mã Đức Tài ngồi xuống, hai chân bắt chéo, dáng vẻ lưu manh khiến mẹ Lâm cho một cái tát, nói: "Ngồi đàng hoàng vào, đừng dọa người ta." Sau đó quay sang nói với hai chị em: "Người trước đó Tiểu Tài nhắc tới chính là các cháu à?"

Lúc này Chiêu Đệ cũng đã phản ứng được là đang xảy ra chuyện gì, gật đầu, nhỏ giọng nói với Mã Đức Tài: "Ngày đó cám ơn anh."

Lâm Ngọc Trúc cười nói: "Đừng thấy người này không giống người tốt, thực ra con người cũng không tệ đâu, gan lại nhỏ, rất dễ bắt nạt. Là bạn của em trai chị, tên là Mã Đức Tài. Người kia là em trai chị, Lâm Lập Dương. Ở chung thì em sẽ biết, người trong nhà này đều rất tốt."

Chiêu Đệ gật đầu.

Bởi vì hai chị em Chiêu Đệ nên ba người Lâm Ngọc Trúc quyết định dời tới căn nhà thuê bên kia để ngủ.

Như thế thì mọi người có thể bầu bạn.

Để mấy cô gái ở bên ngoài một mình, mẹ Lâm không yên tâm, nhưng Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài lại là thanh niên, nếu ở chung với mấy cô gái thì không dễ nghe lắm.

Thế là quyết định để bà và cha Lâm qua đó.

Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài chuyển về đây.

Mấy người Lâm Ngọc Trúc ở ngủ ở căn phòng có giường lớn, cha Lâm và mẹ Lâm ngủ ở phòng có giường nhỏ.

Cứ như vậy, cả gia đình thức đêm dời chăn nệm.

Chiêu Đệ và Lai Đệ liên tục cảm ơn.

Mẹ Lâm kéo hai chị em, dịu dàng nói: "Không cần khách khí với thím vậy đâu. Nếu cứ khách khí nữa thì thím không vui đâu."

Hai chị em nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau hai chị em bèn bắt tay vào làm.

Chiêu Đệ học hỏi Vương Tiểu Mai cả một buổi sáng, đã có thể đạp sợi rồi.

Lý Hướng Vãn nghĩ đợi Chiêu Đệ quen tay thì sẽ mua thêm một chiếc máy may nữa.

Người khiến bọn họ ngạc nhiên chính là Lai Đệ, đứa bé này rất khéo tay, công việc cắt may này rất thuần thục.

Sau đó Lý Hướng Vãn phát hiện dường như em ấy rất có hứng thú với bản vẽ của mình, liền gặng hỏi vài câu.

Phát hiện đứa bé này trời sinh đã có tài hội họa.

Phấn may trong tay muốn vẽ thế nào thì ra như thế, việc vẽ đường may trên vải đối với em ấy mà nói chẳng phải là chuyện khó khăn.

Chuyện này khiến Lâm Ngọc Trúc cảm thấy rất áp lực.

Thở dài, phải cố gắng.

Hiện nay tất cả các ngành nghề đều rất cạnh tranh.

Sau khi hai chị em thuần thục, bọn họ cũng đỡ căng thẳng hơn, tuy rằng tốc độ còn chậm nhưng phương hướng rất tốt.

Đã không ít lầm Chiêu Đệ cảm ơn ba người.

Buổi trưa mẹ Lâm bảo mấy người ăn cơm, Chiêu Đệ lập tức đứng dậy léo Lai Đệ đi.

Mẹ Lâm vội vàng ngăn cản, nói: "Đi đâu vậy chứ."

Chiêu Đệ đỏ mặt nói: "Thím, mọi người cho chúng cháu một công việc kiếm được tiền đã là may mắn lắm rồi, chuyện ăn uống, chúng cháu không thể tiếp tục chiếm lợi được nữa."

"Ôi, hai đứa các cháu có thể ăn được bao nhiêu chứ." Mẹ Lâm vội vàng khuyên nhủ.

Chiêu Đệ lại kiên trì lắc đầu, "Ăn một hai ngày thì không sao, nhưng nếu cứ ăn mãi thì không phải chuyện hay."

Mẹ Lâm liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu với mẹ Lâm.

"Như vậy đi, để Lập Dương mang ít than tới chỗ cháu, thím sẽ tìm cho cháu cái nồi." Mẹ Lâm thỏa hiệp nói.

"Thím, chỗ cháu có một chiếc bếp lò đất nhỏ rồi, chỉ cần đặt một cái nồi ở trên là được, đợi sau này có tiền, cháu sẽ dần dần mua những dụng cụ nấu ăn. Sẽ không còn phiền toái nữa."

Chiêu Đệ vẫn rất rõ ràng, cô ấy khác với Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn, đến lúc nào đó còn người nhất định phải ý thức được vị trí của bản thân.

Không thể tiêu xài lòng tốt của người khác một cách vô tội vạ, nếu muốn ở chung lâu dài, chỉ cảm ơn là không đủ.

Nhất định phải cố gắng hết sức để không gây thêm phiền phức cho người ta.

Chỉ khi tự mình cố gắng độc lập, mới có thể nhận được sự tôn trọng.

Lai Đệ kéo tay chị gái, mặc dù ngửi thấy mùi đồ ăn thơm tới mức chảy nước miếng nhưng em ấy lại không hề biểu hiện ra ngoài.

Chị đã lén căn dặn, em ấy vẫn luôn ghi nhớ.

Mẹ Lâm bất đắc dĩ để hai chị em quay về căn phòng sát vách.

Lâm Ngọc Trúc lấy một chén thức ăn rồi đuổi theo.

Chiêu Đệ thấy đồ ăn còn muốn từ chối, Lâm Ngọc Trúc giả vờ cả giận nói: "Đã là hàng xóm thân thiết, nhà nào làm được chút đồ ăn ngon mà chẳng chia cho hàng xóm một ít. Em còn khách khí như vậy sẽ khiến chị cho rằng có chỗ nào đó chị làm chưa được tốt, khiến em phải vạch rõ giới hạn thế này. Em ăn ngon hay không cũng chẳng sao cả, nhưng còn Lai Đệ nữa, em ấy cần phải bồi dưỡng cho thật tốt. Chờ sau này cuộc sống của các em tốt hơn, các em có thể có qua có lại mà. Chiêu Đệ, đừng vạch rõ giới hạn như vậy."

Chiêu Đệ cắn môi, kìm nén nước mắt nhận lấy.

Lâm Ngọc Trúc dịu dàng xoa đầu đối phương, nói: "Phải vui vẻ thì vận may mới tốt."

Chiêu Đệ gật đầu, cười vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment