Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 822 - Chương 822 - Anh Đã Về Rồi 2

Chương 822 - Anh đã về rồi 2
Đối với cô gái kiên cường lại độc lập này, trong lòng mẹ Lâm cũng rất yêu mến.

Dường như Lý Hướng Vãn cảm thấy hứng thú với Lai Đệ.

Chưa được mấy ngày đã nhận Lai Đệ làm học trò.

Em ấy cũng rất ngoan ngoãn, lúc đó đã quỳ xuống dập đầu hai cái khiến Lý Hướng Vãn sửng sốt một phen.

Để học thêm được nhiều kĩ năng hơn nữa, Lâm Ngọc Trúc còn muốn nói là đã nhận một người thầy tới.

Nhưng thấy Lai Đệ thành thật dập đầu hai cái như vậy, lời nói tới miệng cũng bị hù cho rụt lại.

Sao đứa bé này thành thật thế.

Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử thi vào đại học, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng không dám quấy rầy.

Phải chờ tới lúc hai người họ thi xong mới gọi điện thoại, hai người họ đều bày tỏ rằng thi tốt.

Chờ thư trúng tuyển tới tay sẽ lên đường quay lại thủ đô.

Nỗi nhớ da diết trong giọng nói của Thẩm Bác Quận khiến lòng Lâm Ngọc Trúc rất ngọt ngào.

So với tâm trạng ngọt ngào của Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai dường như lo lắng hơn rất nhiều.

Nếu như không phải bởi vì có hai chị em Chiêu Đệ gia nhập, số lượng quần áo được may ra càng chất lượng hơn, tiền kiếm được ngày càng nhiều, Lâm Ngọc Trúc còn sợ cô ta buồn tới rụng hết tóc mất.

Kì thi đại học lần này, mọi người cũng đã có kinh nghiệm rồi, thời gian có kết quả cũng nhanh hơn lúc các cô thi, Thẩm Bác Quận đã thi được hạng nhất.

Tuy rằng Bàn Tử không nằm trong top ba nhưng cũng trong top năm.

Hai người vừa lập được công, thuộc về nhân viên nội bộ, cơ bản là đã đậu vào Đại học Chính trị và Pháp luật.

Sau khi tốc độ của Chiêu Đệ và Lai Đệ nhanh hơn, có thể dựa theo số lượng để tính tiền công, Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử cũng đã nhận được thư trúng tuyển.

Cha Lý mẹ Lý vui mừng muốn cùng nhau đưa con trai tới trường.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng lần lượt nhận được thư của hai người, vô cùng vui mừng.

Vương Tiểu Mai cười ngây ngô cả một ngày, còn cố ý quay về dọn dẹp căn nhà phía hoàng thành.

Chuẩn bị để cha mẹ chồng vào ở.

Buổi tối lúc ngủ, Lâm Ngọc Trúc còn đang trong giấc mộng được ăn tôm hùm cay, đang ăn rất vui vẻ thì cảnh trong mơ lại đột nhiên xuất hiện Vương Tiểu Mai, nhìn tôm hùm cay của cô tới nỗi chảy nước miếng, còn cười khúc khích.

Lâm Ngọc Trúc lập tức bị dọa cho tỉnh, phát hiện tiếng cười kia vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.

Bèn quay sang nhìn thử, là Vương Tiểu Mai vừa ngủ vừa cười.

Không khách khí đá một cước, còn chưa tỉnh, người ta chỉ nhíu mày một cái, lật người tiếp tục ngủ.

Lâm Ngọc Trúc ngáp một cái rồi cũng nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, đang mơ được ăn thịt xiên nướng thì Vương Tiểu Mai lại đột nhiên xuất hiện, nhìn chằm chằm thịt xiên nướng của cô tới chảy nước miếng, còn cười tà ác.

Lâm Ngọc Trúc lập tức giận dữ, trực tiếp từ trong mộng ngồi dậy, hét lớn một tiếng, "Vương Tiểu Mai."

Khiến Vương Tiểu Mai cũng sợ tới nỗi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Sao thế, làm sao vậy?"

Lý Hướng Vãn thở dài.

Hai người này chẳng ngủ cho đàng hoàng.

Hai chị em Chiêu Đệ ngủ rất ngon, không bị động tĩnh bên này làm cho thức giấc.

Lâm Ngọc Trúc cũng ngây ngẩn, nhìn căn phòng đen như mực, nói: "Hồi nãy tôi gọi cô à?"

Vương Tiểu Mai buồn ngủ nói: "Hình như vậy."

"Hai người các cô đủ rồi đấy, ngủ đi." Lý Hướng Vãn nhỏ giọng nói.

Hai người thức thời câm miệng, nằm xuống rồi ngủ.

Gần đây Lý mỹ nhân càng ngày càng có khuynh hướng bạo lực, không thể chọc vào.

Sau khi nằm xuống, Vương Tiểu Mai tò mò hỏi: "Cô mơ thấy tôi à."

"Hôm qua người ta ăn bánh bao nhân thịt heo, cô thèm thuồng tới chảy nước miếng rồi nhìn tôi cười hì hì, hôm nay đang ăn gà quay thơm ngào ngạt, cô lại ở bên cạnh chảy nước miếng rồi cười hì hì. Rốt cuộc là cô muốn làm gì."

"Cô ăn đồ ăn ngon mà không chia cho tôi, đúng là tồi."

Lý Hướng Vãn bày tỏ cô ấy phục rồi, chuyện này mà có thể nói chuyện được à?

Rút chiếc gối dưới đầu rồi ném tới.

Chỉ nghe hai người không biết là ai hừ một tiếng.

Lúc này Lý Hướng Vãn mới thả lòng trở mình tiếp tục ngủ.

"Hừ hừ hừ, Lý Hướng Bắc sau này phải làm sao đây."

Nếu như không phải là vẫn còn hai chị em Chiêu Đệ, có lẽ ba người không thể ngủ một giấc ngon rồi.

Đây gọi là vui quá hóa buồn.

Vương Tiểu Mai đạp xe ba bánh chờ Lâm Ngọc Trúc tới trạm xe lửa đón người.

Nhưng lại chẳng nhìn thấy cha mẹ chồng mà cô ta vẫn luôn mong đợi, chỉ nhìn thấy cha mẹ ruột, em trai của cô ta, còn có một cô gái không quen biết và Bàn Tử đã trở nên vừa cao lớn vừa rắn chắc một cách rõ ràng.

Nếu không phải do giá trị nhan sắc của Thẩm Bác Quận rất cao, lực chú ý của Lâm Ngọc Trúc có khả năng sẽ hướng về Lý Bàn Tử.

Anh ta trở nên cường tráng hơn rất nhiều, nọng cằm đã chẳng thấy đâu nữa, đôi mắt cũng to hơn, nhưng vẫn khiến người ta nhận ra đây là Lý Bàn Tử thật thà trước đây.

Lâm Ngọc Trúc hoảng sợ, đây là do chịu tương tư nên gầy đi à?

Tình yêu thật vĩ đại.

Cha mẹ của Bàn Tử Lâm Ngọc Trúc có quen biết, nhìn thấy Bàn Tử đang khổ không thể tả dẫn theo mấy người có ngoại hình khá tương tự Vương Tiểu Mai, đỉnh đầu Lâm Ngọc Trúc bèn nổ tung.

Đây thật là, không cẩn thận đã thành nhà tiên tri rồi.

Dáng người cao ngất của Thẩm Bác Quận sải bước tới, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tức tối nhìn Lâm Ngọc Trúc.

Ngoại trừ lúc đầu cô nhóc nhìn về phía anh một cái, còn lại đều nhìn gia đình Lý Bàn Tử.

Bày tỏ, rất không vui.

Anh, không quan trọng à?

Khi rơi vào ánh mắt sắc nhọn của đối phương, Lâm Ngọc Trúc lập tức để lộ ra hàm răng trắng, giòn giã gọi: "Anh Thẩm."

Tất cả những chuyện không vui chỉ vì nụ cười rạng rỡ này của đối phương mà tan biến trong chớp mắt.

Khóe miệng Thẩm Bác Quận cong cong, dịu dàng nói: "Anh đã về rồi."
Bình Luận (0)
Comment