Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 824 - Chương 824 - Tiểu Bác? Tiểu Quận? 2

Chương 824 - Tiểu Bác? Tiểu Quận? 2
Lý Bàn Tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đang suy nghĩ, vở kịch này nên diễn thế nào đây.

Nếu như biết vợ mình không để cha mẹ biết chuyện mua nhà, anh ta nhất định sẽ không tiết lộ.

Mà Lâm Ngọc Trúc lôi kéo Thẩm Bác Quận vừa đi vừa nói: "Anh Thẩm, chúng ta nhanh chóng lái xe ba bánh về đi, phải thông báo với cha mẹ em đã."

Thẩm Bác Quận gật đầu, chân dài sải bước, Lâm Ngọc Trúc suýt nữa đã không theo kịp.

Chờ tới lúc hai người đi tới xe ba bánh, Lâm Ngọc Trúc xắn tay áo khí phách nói: "Anh Thẩm, anh ngồi đi, em lái xe."

Thẩm Bác Quận buồn cười, gương mặt lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng, "Để anh lái cho."

Lâm Ngọc Trúc hỏi: "Anh Thẩm biết lái à?"

Thẩm Bác Quận gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ, anh Thẩm nhà cô thật đúng là đa tài đa nghệ.

Không làm lỡ thời gian nữa, Lâm Ngọc Trúc báo địa chỉ đại khái là Thẩm Bác Quận đã biết ở đâu rồi, dù sao cũng là người ở đây, thành thục lái xe.

Tới lúc xe chạy tới một nơi hoang vắng rất ít nhà dân, trong đầu Lâm Ngọc Trúc không khỏi xuất hiện vài ý nghĩ.

Cái gì mà một người đàn ông bỉ ổi lừa gạt một cô gái xinh đẹp trẻ trung tới vùng hoang vu để làm chuyện bất chính.

Hoặc là một người đàn ông đói khát khó nhịn muốn làm một vài chuyện thẹn thùng với bạn gái ở nơi hoang vắng.

Một vài suy nghĩ rối ren trong đầu điên cuồng sinh trưởng như cỏ dại.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Bác Quận đột nhiên ngừng xe.

Lâm Ngọc Trúc nuốt nước miếng: Thuận theo hay không đây?

Thẩm Bác Quận lại đi xuống nhìn xích xe, vẫn chưa nhìn ra có gì khác thường, nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Lâm Ngọc Trúc đang dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn theo anh.

Lúc đầu nội tâm Thẩm Bác Quận tràn ngập nghi vấn, sau đó hình như đã hiểu ra gì đó, cảm thấy buồn cười, bày ra vẻ mặt nặng nề rồi nhìn cô.

Biểu cảm của Lâm Ngọc Trúc có chút hoảng hốt, lại mang chút hưng phấn.

Cuối cùng cũng muốn vào việc chính rồi à.

Thì ra hồi nãy nhìn dây xích là cố ý à?

"Tiểu Trúc."

"Ừ?" Lâm Ngọc Trúc nháy vô tội mắt nhìn Thẩm Bác Quận, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.

"Sau đó lúc không có người, có thể đối xưng hô không?" Thẩm Bác Quận nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Ngọc Trúc: . . .

"Vậy gọi là lão Thẩm nhé?" Lâm Ngọc Trúc đề nghị.

Thấy Thẩm Bác Quận không nói lời nào, lại hỏi: "Tiểu Bác? Tiểu Quận?"

Nói đến đây trong mắt toàn là ý cười.

Lúc này mà còn không nhìn ra là đang bị trêu đùa thì Thẩm Bác Quận đúng là ngốc.

Khẽ cười một tiếng, tầm mắt dời về phía chân cô, đau lòng nói: "Chân nào bị thương thế."

Lâm Ngọc Trúc giơ bàn chân bị trẹo ra, Thẩm Bác Quận khom lung giơ tay vuốt ve mắt cá chân, tỉ mỉ xem thử.

Lâm Ngọc Trúc nhìn mái tóc đen bóng của Thẩm Bác Quận, mặc dù đã ngồi xe lửa mấy ngày nhưng lại chẳng đổ chút dầu nào.

Từ trên nhìn xuống góc độ này thì thấy gương mặt của anh càng thêm đẹp trai.

Vầng trán trơn bóng, lông mày lưỡi mác trông rất nhanh nhẹn, đôi mắt phương đang cụp xuống, sống mũi cao khiến anh trông rất gọn gàng anh tuấn.

Thẳng thắn mà nói, một người đàn ông sạch sẽ, nhanh nhẹn khiến người ta rất yêu thích, huống chi là người là vừa đẹp trai vừa tuấn tú như anh.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ tới việc người đàn ông như vậy là bạn trai cô thì rất vui vẻ, ngọt ngào gọi: "Anh Bác Quận."

Chỉ vì một tiếng gọi này, trái tim Thẩm Bác Quận như muốn ngừng đập, lập tức ngẩng đầu lên.

Nhìn cô gái với gương mặt xinh đẹp này, ánh mắt anh lập tức trở nên nóng bỏng.

Đôi môi hồng nhuận kia khiến Thẩm Bác Quận suýt nữa đã nhìn tới ngốc.

Nhưng bởi vì giữ lễ nên cố gắng đè nén dục vọng trong lòng.

Chỉ chốc lát đã khôi phục tỉnh táo, trả đũa: "Lúc anh dừng xe, em đang suy nghĩ gì vậy?"

Nhìn ánh mắt chế nhạo của Thẩm Bác Quận, Lâm Ngọc Trúc không tránh không né, ánh mắt trong suốt nhìn anh, giọng nói trong trẻo: "Ban ngày ban mặt, ánh mắt trời chói trang, một cặp người yêu tình cờ gặp nhau trên còn đường nhỏ hoang vu, không ngờ, người đàn ông nhìn thấy xung quanh hoang vắng, tâm địa hiểm độc trỗi dậy, mưu đồ gây rối với cô gái xinh đẹp.”

Dứt lời, Thẩm Bác Quận không kìm được mà hôn lên.

Đôi môi mềm mại khiến hai người đều run rẩy, từ cạn tới sây, không thể kiềm chế . . .

Dù sao cũng không phải chuyện nhà mình, không cần gấp.

Thời gian gấp gáp, hai người này lại ngang nhiên nói chuyện yêu đương.

Muốn người ta phải thấy thế nào.

Lại muốn tác giả thấy thế nào! ! ! !
Bình Luận (0)
Comment