Chương 825 - Cũng không dám làm gì nữa 1
Ngoại trừ hôn một cái, Thẩm Bác Quận cũng không dám làm gì nữa.
Thoát ra khỏi cơn ý loạn tình mê, anh liền vội vàng lái xe, nếu như còn không đi, anh sợ. . .
Lâm Ngọc Trúc buồn cười nhìn anh, cảm thấy bản thân giống như con mãnh thú.
Trên đường đi, Lâm Ngọc Trúc hỏi thử tại sao cha mẹ của Vương Tiểu Mai lại tới mà không phải là cha Lý mẹ Lý tới.
Chuyện này cũng khiến cả nhà họ Lý trở tay không kịp.
Nếu như người nhà họ Vương tới muộn một hôm thôi là có thể không gặp được nhà họ Lý rồi.
Cha Lý mẹ Lý đã thu dọn hành lý xong hết rồi, chỉ đợi trời sáng là xách hành lý lên xe lửa thôi.
Mẹ Lý còn đang khen ngợi con trai nhà mình với cha Lý, đồng nghiệp của Lý Bàn Tử bèn tìm tới.
Hai người nói nói mấy câu thì ra nhà họ Vương không biết địa chỉ nhà họ Lý nên tới đồn công an tìm người.
Báo danh tính của con rể, còn nói tên con gái, có thân phận là thanh niên tri thức xuống nông thôn đã thi đậu đại học.
Đồng nghiệp của Lý Bàn Tử nghe vậy thì nở nụ cười, đây chẳng phải là cha mẹ vợ của Lý Bàn Tử hay sao.
Vì vậy đồng nghiệp bèn hỏi thêm vài câu để xác định.
Lý Bàn Tử ngơ ngác dẫn người từ đơn vị về.
Phụ nữ có một số chuyện sẽ kể với chồng, có một số chuyện sẽ không nói.
Ví dụ như tính cách tệ bạc của nhà mẹ đẻ nhà mình, Vương Tiểu Mai chưa từng tiết lộ quá nhiều.
Chuyện Lý Bàn Tử biết còn không nhiều bằng chuyện Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn biết.
Anh ta chỉ biết lúc hai người bọn họ kết hôn, vợ hơi tức giận, chỉ gửi cho nhà họ Vương một ít tiền, cả năm không liên lạc.
Sau này phía nhà họ Vương gửi thư tới, hai bên lại duy trì liên lạc.
Năm nay, những cô gái gả xa, thanh niên tri thức gả tới nơi này, có rất ít người nhà theo tới.
Có thể nói là chuyện rất bình thường.
Bên phía nhà họ Lý vẫn chưa từng nói với Vương Tiểu Mai, sợ cô ta nghĩ nhiều.
Chờ Lý Bàn Tử đến đơn vị, nhìn thấy mẹ Vương có tướng mạo rất giống với Vương Tiểu Mai, anh ta liền biết chắc đây là mẹ của vợ mình rồi.
Trố mắt đón người về nhà.
Trên đường đi mẹ Vương nhìn hoàn cảnh nơi đây, nhỏ giọng thầm thì: "Đã nói với nó là không được gả tới bên này rồi mà không nghe, nhìn điều kiện nghèo nàn của nơi này đi."
Lý Bàn Tử: . . .
Lúc này cha Lý mẹ Lý nghe thấy tiếng nhà thông gia tới rồi, trong lòng cảm thấy rất thấp thỏm.
Chờ người vào phòng liền nhìn thấy nhà họ Vương nhìn trái ngó phải, trong mắt hiện lên vẻ dò xét, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Có ý như con gái nhà mình là sinh viên đại học mà phải gả cho một người nghèo nàn thế này.
Với tư cách là nhà trai, ngoại trừ khách khí tiếp đãi thì còn có thể làm sao.
Nghĩ tới việc người ta ở thành phố lớn, chướng mắt thôn nhỏ này cũng là chuyện bình thường.
Mẹ Lý đè nén cơn giận giữ trong lòng, nhiệt tình nói chuyện phiếm với mẹ Vương.
Mẹ Vương nhìn một đống hành lý, ánh mắt lóe lên, hỏi: "Mọi người đây là. . ."
Mẹ Lý đã sớm nhìn ra mẹ Vương có chút khinh thường con trai nhà mình, không dễ gì mới tìm được cơ hội khoe khoang, liền kiêu ngạo nói: "Con tôi năm nay thi đậu Đại học Chính trị và Pháp luật ở thủ đô, bây giờ cả nhà đang định đến thủ đô một chuyến. Bà thông gia, mọi người tới rất đúng lúc, nếu như tới muộn một hôm là chúng ta đã không gặp được nhau rồi."
Cha Vương và mẹ Vương vừa nghe Lý Bàn Tử cũng thi đậu đại học, quay sang nhìn nhau, cuối cùng gương mặt cũng thả lỏng hơn chút.
Lúc này mẹ Lý mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đứng dậy đi nấu cơm cho nhà họ Vương.
Mẹ Vương ngăn cản mẹ Lý, vừa cười vừa nói: "Bà thông gia không cần vội đâu, chúng tôi nghĩ con gái được nghỉ nhất định sẽ quay về nhà chồng. Vốn dĩ muốn cho nó một bất ngờ nên mới tìm tới đây. Không ngờ nó còn chưa về. Chúng tôi chạy tới đây vì con gái, cho nên muốn đi tới thủ đô thăm con gái với mọi người, đã nhiều năm chưa gặp nó rồi. Cả đoạn đường chỉ tính phí đi đường đã tốn không ít rồi, không nhìn thấy con gái thì làm sao mà an tâm."
Mẹ Lý còn có thể nói gì.
Chỉ biết liếc mắt nhìn con trai.
Trong lời nói của mẹ Vương cũng có vài phần thật, trên đời này làm gì có đạo lý nhà chồng lại ngăn cản nhà mẹ đẻ gặp con gái chứ.
Huống chi Vương Tiểu Mai cũng không thật sự cắt đứt liên lạc với nhà họ Vương.
Bọn họ còn tưởng rằng Vương Tiểu Mai ở trường học vẫn gửi thư qua lại với nhà mẹ đẻ.
Nhưng không biết, người đưa thư giao thư tới thôn Thiện Thủy, sau khi kiểm tra ra là không có người này thì gửi thư về.