Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 826 - Cũng Không Dám Làm Gì Nữa 2

Chương 826 - Cũng không dám làm gì nữa 2
Nhà họ Vương nhìn thấy bức thư bị gửi về thì tức giận, cha Vương hừ lạnh: "Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi."

Mẹ Lý nhìn cả gia đình biết bao nhiêu người đều đi tới thủ đô, phải tiêu bao nhiêu tiền cho đủ.

Bèn đưa hai vé tàu cho cha Vương và mẹ Vương.

Con trai và con dâu nhà họ Vương chỉ có thể mua thêm hai vé nữa.

Mẹ Lý nghĩ thầm mình đối xử với con dâu rất tốt, còn sợ nhà họ Vương bứt bẻ sao.

Lúc này trời đã tối rồi, mẹ Lý lấy ra toàn bộ thức ăn có thể lấy ra ở trong nhà để chiêu đãi nhà họ Vương một phen.

Hôm sau trời còn chưa sáng, cả gia đình đã vội vàng thức dậy, rửa mặt, thu dọn đồ đã, ăn bữa sáng đơn giản sau đó tới trạm xe lửa.

Cũng không trách Lý Bàn Tử không liên lạc với Vương Tiểu Mai, lúc này bưu điện còn chưa mở, điện báo cũng không gửi được, điện thoại càng không liên lạc được.

Gọi cho ai?

Thẩm Bác Quận đã hẹn gặp nhau với Lý Bàn Tử ở trạm xe lửa, nhìn thấy gia đình nhà họ Vương thì rất ngạc nhiên.

Lý Bàn Tử toét miệng, cười rất vi diệu.

Đứng bên cạnh xe lửa, mẹ Lý nghĩ nên gửi điện báo để thông báo với con dâu một tiếng.

Liền hỏi cha Lý: "Địa chỉ là ở đâu?"

Cha Lý trầm mặc hồi lâu, nói: "Trường học? Địa chỉ nhà mà hai vợ chồng nó mua?"

Mẹ Lý: . . .

Dứt khoát gửi hai bức điện báo.

Mà trên xe lửa, mẹ Vương biết Thẩm Bác Quận là người kinh thành chính gốc, hiếu kỳ nói: "Rõ ràng cháu là người thành phố, sao không tới một thành phố tốt hơn để làm việc, hoặc là ở lại thủ đô luôn. Lại tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này. Chẳng biết tính toán gì cả." Ngốc quá.

Lý Bàn Tử và Thẩm Bác Quận: . . .

"Hừ, dù sao các cháu cũng thi đậu đại học rồi. Không thể bị kìm hãm cả đời ở nơi nhỏ bé này được."

Thẩm Bác Quận cười cho có lệ, không nói thêm nữa.

Sắc mặt của Lý Bàn Tử không được tốt, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, nhà họ Vương đã giẫm nhà họ Lý dưới chân, nếu như không phải do đối phương là cha mẹ của vợ mình, ai mà chịu được cơn tức này. . .

Cả đoạn đường phải nhẫn nhịn rồi chiêu đãi cho thật tốt, lúc trên xe lửa toàn là tới nhà hàng ăn.

Mẹ Vương thấy con rể nhiệt tình chu đáo, thái độ lại tốt lên không ít.

Cả đoạn đường mọi người tôi một câu anh một câu, bầu không khí cũng coi như hào hợp.

Mắt thấy chưa tới nửa ngày là tới nơi, Thẩm Bác Quận đi rửa mặt một cái, sau đó lấy nước lạnh gội đầu.

Cũng chính lúc anh đang gội đầu, mẹ Vương thấy người không ở đây bèn hỏi con rể: "Sau khi tốt nghiệp các con có tính toán gì không? Cũng đâu thể quay về đây được."

Giọng điệu ghét bỏ này khiến Lý Bàn Tử rất khó chịu, cố nén cơn giận nói: "Bọn con dự định ở lại thủ đô."

"Ồ. . . Nơi như thủ đô tốt thì tốt đấy, nhưng nghe nói rất khó mua nhà. Công việc này của các con, có thể phân cho một gian nhà mấy mét vuông đã tốt lắm rồi. Cũng không thể để vợ và con cái phải chen chúc trong một gian nhà nhỉ. Nếu mẹ nói, trường các con thi vào đều là trường tốt, chi bằng quay về chỗ mẹ, dù sao cũng lớn hơn quê con. Cũng dễ phân nhà. Con rể, con nói thử xem."

Lý Bàn Tử: . . .

Anh ta không muốn nói.

Anh ta tự nhận là là lấy vợ về chưa từng bạc đãi khắt khe một chút nào, cái gì cũng chọn ra thứ tốt nhất để đưa cho Tiểu Mai, đã lúc nào khiến cô ta chịu đựng uất ức.

Anh ta cũng không phải là người không có bản lãnh.

Trong giọng nói đã có tia tức giận: "Sau khi Tiểu Mai thi đậu đại học, con đã mua nhà ở thủ đô. Tuyệt đối không để vợ và con cái chịu uất ức."

Thẩm Bác Quận vừa cầm khăn mặt lau tóc vừa quay về chỗ đúng lúc nghe thấy toàn bộ lời này, từ trong giọng nói có thể nghe ra được, Lý Bàn Tử hơi tức giận rồi.

Vỗ vỗ vai Lý Bàn Tử.

Lý Bàn Tử bị vỗ như vậy thì đè nén tâm trạng.

Lúc này bầu không khí mới không còn căng thẳng.

Mẹ Vương cười cười với Thẩm Bác Quận, làm như không có chuyện gì.

Lúc này cha Vương mới nhìn thẳng vào con rể.

Con trai và con dâu nhà họ Vương nhìn nhau, không ngờ nhà họ Lý lại có bản lĩnh như thế, nói mua một căn nhà ở thủ đô là mua luôn.

Có nhà rồi vậy có phải là có thể sống ở thủ đô thêm một khoảng thời gian nữa hay không.
Bình Luận (0)
Comment