Chương 827 - Nhìn thôi cũng cảm thấy đau rồi 1
Lâm Ngọc Trúc nghe đại khái mọi chuyện, chậc một tiếng.
Thật đúng là trùng hợp đó.
Dù thế nào cũng không để lỡ một đêm.
Nếu như để lỡ mất thì tốt biết bao, ha ha ha.
Lâm Ngọc Trúc một bên chỉ đường về nhà, Thẩm Bác Quận một bên ra sức lái xe.
Chờ sau khi hai người vào sân, khi mẹ Lâm nghe được tiếng còn có hơi sửng sốt, đi ra từ trong phòng chế tác, nhìn thấy Thẩm Bác Quận, lập tức khóe miệng cong lên, tiến lên trước, nhiệt tình cười nói: “Tiểu Thẩm về rồi. Sao không về thăm nhà?”
Thẩm Bác Quận cười một tiếng, nói: “Bây giờ nhà cũng không có người, không gấp ạ.”
Tình hình nhà họ Thẩm, khi mẹ Lâm ở thôn Thiện Thủy có nghe nói một chút.
Mẹ Thẩm là bác sĩ, mỗi ngày đều bận rộn tới chân không chạm đất, còn phải hai ba năm nữa mới về hưu.
Cha Thẩm làm công việc có tính chất phải giữ bí mật, tuy không biết là làm cái gì, chỉ biết là nghiên cứu, một năm cũng không được về nhà mấy lần.
Có một chú nhỏ, cũng giữ chức vụ quan trọng, mấy tháng cũng không về nhà.
Cả nhà bác cả thì hoàn toàn không ở thủ đô.
Cả nhà đều ở trong căn cứ trên hải đảo, không tùy tiện về nhà một lần được.
Ông cụ nhà họ Thẩm thì cũng chẳng tới đâu, mặc dù về hưu nhưng cả ngày cũng không thiếu việc
Nếu cả nhà muốn tụ họp một lần cũng rất khó khăn.
Mẹ Lâm càng nhìn Thẩm Bác Quận càng thích, yêu mến mời người vào trong nhà, tò mò nói: “Đưa cả nhà Tiểu Mai qua hả?” Làm sao lại nhanh như vậy chứ.
Lâm Ngọc Trúc ừm một tiếng, kể lại đại khái mọi chuyện.
Mẹ Lâm có chút chần chờ nói: “Có cần phải làm như vậy không? Nói tới cùng thì căn nhà này cũng là hai đứa chúng nó mua, có thể cướp đi như vậy sao. Chưa nói tới việc cha mẹ có thể lòng dạ độc ác thật như vậy hay không. Nhưng con rể cũng không phải người ngu mà.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Đưa cả con trai, con dâu cùng tới.”
Mẹ Lâm đảo mắt một vòng, hiểu ra.
Không có được nhà nhưng lại có thể ở lại lâu dài.
Vậy phải giúp con gái nuôi một chút, lập tức biến sắc nói: “Con còn ở đây ngây ngốc làm cái gì, nhanh chóng đi ra đón em trai con và Tiểu Tài. Gọi cuộc điện thoại đi. Mẹ và bọn Hướng Vãn sẽ chuyển đồ trong phòng chế tác vào trong phòng của Lập Dương.”
Lâm Ngọc Trúc:...
Mới vừa rồi là còn ở đó trò chuyện không nhanh không chậm, còn nói không đến nỗi.
Mặt của mẹ, nói lật là lật ngay được, đúng là phụ nữ mà.
Lâm Ngọc Trúc đứng dậy đi đón mấy người Lâm Lập Dương.
Trần Vệ Quốc vốn cũng muốn đứng lên đi cùng, nhưng lại bị mẹ Lâm kéo lại, cười nói: “Tiểu Thẩm, đừng đi theo làm gì cho mệt ra. Ngồi xe lửa cả một đường cũng mệt mỏi rồi, mau ngồi đi, nghỉ ngơi chút, đúng lúc hai mẹ con ta trò chuyện chút. Con gầy hơn lần trước gặp đó. Chắc là khoảng thời gian này vất vả rồi nhỉ?”
Thẩm Bác Quận nho nhã lễ độ trò chuyện với mẹ Lâm.
Lâm Ngọc Trúc chậc chậc hai tiếng, lắc đầu ra khỏi sân.
Bây giờ, cô còn không bằng cả một chàng con rể con chưa xác định rõ.
Vận may không tệ, vừa mới ra cửa không lâu thì đã gặp phải Mã Đức Tài, Lâm Ngọc Trúc kể lại ngọn nguồn câu chuyện cho anh ta, mới vừa nói xong thì Lâm Lập Dương cũng lái một xe phế phẩm về.
Lâm Ngọc Trúc:...
Miệng khô lưỡi đắng nói lại một lần nữa.
Dọa cho Lâm Lập Dương lập tức ngây người.
Mã Đức Tài lại vô cùng côn đồ nói: “Chị Trúc, yên tâm đi, tới lúc đó em sẽ biểu hiện hung dữ một chút, nhất định sẽ dọa cho cha mẹ chị Tiểu Mai phải rời đi.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu một cái, nhìn Mã Đức Tài với ánh mắt rất tán thưởng.
Nhóc con, giỏi lắm.
Mã Đức Tài còn đang dương dương đắc ý, vừa vào sân đã nhìn thấy Thẩm Bác Quận đang chuyển đồ đạc giúp mẹ Lâm và mấy người Lý Hướng Vãn.
Vẻ mặt cứng đờ.
Chuyện cũ không dám nhớ lại kia lại hiện lên trong đầu.
Cái đêm đen xì giơ tay không nhìn rõ năm ngón đó đã mang tới một vết thương không thể nào xóa nhòa cho tâm hồn còn non nớt của anh ta.
Thẩm Bác Quận nhìn thấy Mã Đức Tài, hiếm khi lộ ra nụ cười.
Mỗi lần nhìn thấy Mã Đức Tài, anh đều cười rất vui vẻ.