Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 828 - Nhìn Thôi Cũng Cảm Thấy Đau Rồi 2

Chương 828 - Nhìn thôi cũng cảm thấy đau rồi 2
Mấy người vừa vào nhà chưa được bao lâu thì Lý Hướng Bắc cũng đã tới trình diện.

Đúng lúc cũng kể lại cho anh ta nghe, tránh để xảy ra sai sót.

Bây giờ Vương Tiểu Mai cũng không ngu, không vội vàng dẫn cha mẹ tới, mà đi tới quán cơm quốc doanh trước, chiêu đãi một bữa.

Mẹ Vương nhìn thấy một bàn đồ ăn, lúc này sắc mặt mới tốt hơn nhiều.

Một bữa cơm, tâm tư mỗi người khác nhau, ăn rất không hài hòa.

Chờ khi Vương Tiểu Mai dẫn cả nhà cha Vương, mẹ Vương lên xe buýt ngồi, đi về hướng ngoại thành, khi đi ngang qua một mảnh đất hoang vu, mẹ Vương chậc một tiếng, nói với con gái: “Còn tưởng rằng chúng mày mua nhà ở trong thành phố nữa.”

Vương Tiểu Mai: ...

“Có nhà là được rồi.”

“Vậy thì sao được.” Mẹ Vương hừ lạnh nói.

Lý mập:...

Một nhóm người đi vào nhà họ Lâm, nhìn phế phẩm trải khắp sân, còn che lại nửa cửa nhà, biểu cảm ghét bỏ của mẹ Vương thể hiện ra quá rõ ràng.

Lại nhìn thấy là nhà ba gian, trong đó có một gian lại còn là phòng bếp, cũng gần giống như nhà của bọn họ, mà còn chẳng tốt bằng nhà của bọn họ ấy.

Bây giờ chia thành ba nhóm người, Lâm Ngọc Trúc bên này một nhóm, nhà họ Vương một nhóm, hai vợ chồng Vương Tiểu Mai một nhóm.

Lâm Ngọc Trúc đi thẳng vào vấn đề, nói với người nhà họ Vương: “Vốn dĩ muốn để căn phòng kia cho hai vợ chồng bọn họ ở. Bây giờ tôi hối hận rồi, không cho nữa. Muốn ở, giao tiền, tôi sẽ lấy theo giá nhà khách.”

Mẹ Vương trừng mắt, nói: “Cô ăn thịt người à. Với lại đây là nhà của con gái tôi. Tiểu Mai, mày nhìn thử xem nhà gì mà cả sân toàn rác rưởi, đây không phải là làm lãng phí cả căn nhà sao. Tao nói này, nhanh chóng đi thu hồi lại nhà đi.”

Vương Tiểu Mai vừa muốn lên tiếng.

Lâm Ngọc Trúc đã lười biếng nói: “Muốn thu hồi cũng được, trả gấp đôi tiền thuê nhà bốn năm. Một tháng là hai đồng, một năm chính là hai mươi tư. Bốn năm là chín mươi sáu đồng. Gấp đôi chính là một trăm chín mươi hai đồng. Nếu như mấy người trả cho chúng tôi không thiếu một cắc thì chúng tôi sẽ lập tức dọn đi.”

Mẹ Vương vừa định mở miệng tranh luận thì Mã Đức Tài vừa côn đồ, lưu manh lại ngang ngược đứng ra, nhìn cả nhà họ Vương nói: “Nói nhảm gì lắm vậy. Chúng tôi thuê nhà là chưa trả tiền thuê cho mấy người à? Đột ngột đổi ý phải đền gấp đôi.” Nói xong, nóng nảy đá rác ở bên cạnh.

Ừm, khí thế rất đầy đủ, hành vi cũng giống.

Mã Đức Tài còn mặt không đổi sắc mà đứng ở đó, nhưng thật ra thì linh hồn đã sớm bay lên không trung rồi.

Lâm Ngọc Trúc thầm xuýt xoa một tiếng.

Nhìn cũng cảm thấy đau...

Mẹ Vương nhìn dáng vẻ lưu manh côn đồ của Mã Đức Tài, lại nhìn cả nhà đối phương.

Có chút kinh sợ.

Quay đầu, nhìn về phía Vương Tiểu Mai và Lý mập, nói: “Chúng mày cứ để cho người ta bắt nạt như vậy à.”

“Người ta bắt nạt chỗ nào? Nói rất có lý mà.” Vương Tiểu Mai nói với vẻ mặt không tài nào giải thích được.

Mẹ Vương liếc nhìn Lý mập.

“Con đều nghe theo vợ con. Lại nói, người ta và Tiểu Mai cũng là bạn học. Nếu như thật sự cãi nhau tới nỗi xé rách hết mặt mũi, sau này làm sao mà chung sống được nữa.” Bàn Tử khuyên nhủ.

“Bạn học mà cũng côn đồ thế à.”

“Hey, hey, hey. Từ đầu tôi đã suy tính xong xuôi rồi, tôi còn để trống ra một căn phòng cho hai vợ chồng bọn họ nữa đó.” Lâm Ngọc Trúc không phục nói.

Mẹ Vương: ...

Quay đầu nhìn về phía cha Vương: Cha chúng nó, bây giờ phải làm sao đây?

Toàn bộ quá trình cha Vương đều mặt lạnh không nói lời nào, bây giờ thấy vợ mình không được, nâng mí mắt lên, nói với hai người Vương Tiểu Mai: “Vậy chúng mày trả tiền thuê nhà lại cho các cô ấy. Bồi thường gấp đôi cái gì chứ. Trả thêm cho một tháng tiền thuê nhà. Không được thì báo cảnh sát. Chưa từng nghe nói không cho thuê nhà còn phải bồi thường gấp đôi.”

Vương Tiểu Mai lạnh mặt xuống, chìa bàn tay nhỏ mập mạp ra: “Đưa tiền, con không có tiền.”
Bình Luận (0)
Comment