Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 829 - Chương 829 - Gặp Cực Phẩm Không Đáng Sợ, Phải Cực Phẩm Hơn Cả Cực Phẩm 1

Chương 829 - Gặp cực phẩm không đáng sợ, phải cực phẩm hơn cả cực phẩm 1
Cha Vương nhất thời bị nghẹn họng.

Mẹ Vương há miệng kinh ngạc nói: “Sao mày có thể không có tiền, nhiều tiền thuê nhà như vậy, đi đâu rồi?”

“Đây là thành phố lớn, làm gì mà chẳng cần tiền. Hiện giờ ra ngoài ăn bữa cơm đều cần hai ba chục đồng. Tiêu tiền không phải chuyện thường hay sao. Dù sao thì cha mẹ lục đi, xem có thể lục từ trên người con được bao nhiêu tiền. Con thật sự không có tiền.” Vương Tiểu Mai vô lại nói.

Ánh mắt của mẹ Lâm di chuyển đến Lý Bàn Tử.

Vương Tiểu Mai trực tiếp giành nói trước: “Mẹ vội vàng để người ta giao nhà ra để làm gì. Nếu như nói đến thăm con, chúng ta đi ở khách sạn mấy ngày không tiện hơn cái này sao. Hay là, cha mẹ muốn bá chiếm nhà, để cho hai vợ chồng chúng nó? Con rể của mẹ lại không phải đồ ngốc. Mẹ đây là thật lòng không muốn con sống tốt phải không.”

Mẹ Lâm lắc đầu ôi chao một tiếng, dáng vẻ chưa từng thấy kiểu người nào như vậy bao giờ.

Nói những lời này ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt của mẹ Vương lập tức đỏ lên.

Hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tiểu Mai một cái.

Lý Bàn Tử đứng sau lưng vợ làm nền, dù sao anh ta cũng nghe theo vợ.

Mã Đức Tài châm chọc nói: “Ngay cả tiền thuê nhà cũng không bỏ ra, còn muốn về nhà, nghĩ gì vậy chứ.”

Đối mặt với nhiều người như vậy, con gái lại không đưa tiền, cha Vương cũng không muốn ở đây mất mặt nữa, bèn nói với con gái: “Đi thôi, đi khách sạn.”

Mẹ Vương: ....

Trừng mắt nhìn Vương Tiểu Mai, cả nhà họ Vương ra sân trước.

Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc, nháy mắt ra hiệu một trận.

Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh cô ta, cười mỉm nói: “Chị Tiểu Mai, lấy khí thế chơi xấu năm đó của cô ở điểm thanh niên trí thức ra. Tôi rất có lòng tin tưởng đối với cô.”

Vương Tiểu Mai: ....

Cô ta nào có chơi xấu bao giờ.

Gặp cực phẩm không đáng sợ, phải cực phẩm hơn cả cực phẩm

Chờ trên đường trở về thành phố Vương Tiểu Mai liền cân nhắc lời này của Lâm Ngọc Trúc.

Cứ nghĩ cô ta ở điểm thanh niên trí thức rất tốt mà.

Nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thiện lương hào phóng.

Lý Bàn Tử ở bên cạnh vợ mình, không dám thở mạnh chút nào.

Ngón tay chọt chọt vào cánh tay vợ.

Lúc này Vương Tiểu Mai mới ngoảnh lại nói chuyện với chồng mình, nhỏ giọng nói: “Bọn họ tới, sao không thông báo với em một tiếng.”

“Sao kịp chứ, trông chừng anh phải gọi là gắt gao, cứ như là sợ chạy mất vậy.” Lúc này Lý Bàn Tử cũng phản ứng lại được rồi.

Vương Tiểu Mai trầm mặc hơn nửa ngày, nhỏ giọng nói với Lý Bàn Tử: “Tiếp theo anh cứ nghe theo lời em là được.” Bọn họ cứ để em đuổi đi.”

Cha Vương và mẹ Vương:....

Em trai và em dâu của nhà họ Vương còn hiếu kì nhìn cảnh phố phường bên ngoài cửa sổ.

Khi đến trước cửa khách sạn, Vương Tiểu Mai nói với cha Vương và mẹ Vương: “Cho con chút tiền, con đặt phòng.”

Mẹ Vương tức đến bật cười, nói: “Tao từ xa xôi đến thăm mày, ở khách sạn mà còn muốn bọn tao trả tiền.”

“Con là sinh viên thì lấy tiền đâu.”

Hai mẹ con đứng ở trước cửa khách sạn giằng co nhau.

Gân xanh trên trán cha Vương giật thình thịch.

Biểu cảm không tốt nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, nói: “Tôi gả con gái cho anh rồi, người nhà mẹ đẻ tới, chính là tiếp đón bằng cách này sao?”

Vương Tiểu Mai quay đầu nói với Lý Bàn Tử: “Hồng Quân, đặt một ngày thôi.”

Lý Bàn Tử gật đầu.

Đứng ở trên đường tranh chấp như vậy quả thật cũng không có tác dụng.

Không biết còn tưởng rằng bọn họ rất không hiếu thuận.

Chờ cả nhà vào trong khách sạn, nhìn căn phòng nhỏ, mẹ Vương nói: “Cái này cũng chả tốt hơn khách sạn bên đó của chúng ta là bao.”

Cha Vương không muốn nói chuyện, con gái càng ngày càng lớn, cũng càng không nghe lời.

Cứ cảm thấy chuyến này đến công cốc rồi.

Khi cả nhà ngồi xuống mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Vương Tiểu Mai mở miệng nói: “Mọi người tới rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đừng nói với con là tới thăm con, sao lúc con cưới mọi người lại không đến vậy.”

“Chẳng phải là trong nhà không có tiền, không góp được lộ phí hay sao.” Mẹ Vương nói chẳng cần nghĩ ngợi.

“Con không gửi tiền về nhà sao?” Vương Tiểu Mai hỏi ngược lại.

Mẹ Vương nhấp nhấp môi: “Chỗ đó không phải trả nợ rồi à.

Mấy năm nay nhà khó khăn, anh họ con giúp đỡ con như vậy, con cho là đưa tiền cho con hả?

Con cái đứa nhỏ này, đầu óc không biết suy nghĩ.”

“Thì ra con gánh vác nguy cơ bị bắt, vẫn phải kiếm tiền cho mấy người.

Sao cha mẹ không hỏi xem con hai năm nay sống như thế nào.

“Chẳng phải rất tốt à, trắng trẻo mập mạp còn gì.”

Hai mẹ con ở đó cãi tới cãi lui.

Vương Tiểu Mai: ....
Bình Luận (0)
Comment