Chương 830 - Gặp cực phẩm không đáng sợ, phải cực phẩm hơn cả cực phẩm 2
“Con trắng trẻo mập mạp là do anh Hồng Quân của con có bản lĩnh, mua được căn nhà rồi cho thuê, con mới có tiền ăn cơm.
Một số bạn học đã lấy chồng của con, ăn mặc cần kiệm còn ăn không đủ no.
Nói đi, rốt cuộc đến để làm gì.”
“Em trai với em dâu con mãi không có công việc, các con xem, có thể tìm một công việc ở Kinh Đô hay không.” Mẹ Vương cũng không vờ vịt nữa.
“Chà, cha mẹ thật là xem trọng con.”
Cha Vương và mẹ Vương: ....
Hiện giờ xem ra quả thật không có bản lĩnh này.
“Con cũng là lần đầu gặp em dâu con, là chị thì nên mua cho hai bộ quần áo.
Còn có em trai con nữa, mắt thấy chị gái con đây sắp lên như diều gặp gió rồi.
Sau này nên nâng đỡ một phen.” Công việc không được, thì còn có thể lấy lợi ích khác.
Vương Tiểu Mai: ....
Nhìn về phía em trai và em dâu.
Chỉ nhìn thấy hai người bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan gì đến mình, hoàn toàn ở đó chờ hưởng sẵn.
Vương Tiểu Mai đánh giá em dâu từ trên xuống dưới một chút.
Phát hiện cô em dâu này ăn mặc rất không tồi, chất vải vừa nhìn là biết tám phần mười là đồ mới.
Nực cười.
Xắn tay áo lên nói: “Con với Hồng Quân bây giờ đều đi học, trừ chút trợ cấp ra thì không có gì hết.
Mấy người đến cũng tốt, chúng ta thương lượng một cái.
Mấy năm nay, mấy người nâng đỡ hai vợ chồng chúng con một phen, chờ sau này chúng con thật sự phất lên rồi sẽ giúp đỡ nhà.
Đúng lúc con đây chẳng có bao nhiêu bộ quần áo, các bạn học còn chê cười kia kìa.
Con thấy em dâu ăn mặc rất tốt, những các khác để qua một bên, em đưa quần áo của em cho chị trước đi.
Chị không chê đâu.”
Dứt lời, trong khi mọi người còn chưa phản ứng lại được, liền đi qua lục hành lý mà nhà họ Vương mang theo.
Em dâu Vương hô lên ‘ối’ một tiếng.
Vương Tiểu Mai tỏ vẻ không vui.
Còn rất ra dáng mà giương mắt lên, càn quấy nói: “Em dâu, em biết điều một chút, lúc này không bỏ ra chút nào, sau này dựa vào cái gì mà chị phải giúp hai vợ chồng các em.”
Em dâu Vương trợn mắt nghẹn họng nhìn Vương Tiểu Mai, điều này không giống với trong tưởng tượng của cô ta.
Rõ ràng mẹ Vương nói, dẫn bọn họ ra ngoài dạo chơi, thuận tiện để cô cả đặt làm cho cô ta với chồng hai bộ quần áo mới mà.
Sao lại ngược lại vậy.
Bèn hoảng loạn cầm lấy túi hành lý của mình, giữ chặt không buông.
Mắt Vương Tiểu Mai sáng lên, ừm, không cần tìm nữa.
Làm nông nhiều năm như vậy, sức lực của cô vợ nhỏ sống ở thành phố sao có thể bì lại nổi.
Dưới sự ngăn cản của mẹ Vương, vẫn mạnh mẽ giành lấy được túi hành lý.
Giành được liền chạy đến sau lưng Lý Bàn Tử, mở túi đồ ra.
Khỏi phải nói, quả thật có mấy bộ quần áo mới, chỉ là hơi quê mùa xíu.
Vương Tiểu Mai lấy hết toàn bộ quần áo mà em dâu mang theo ra, vứt lên trên giường.
Buộc túi đồ lên người rồi nhìn em trai mình một cái.
Ồ, mấy năm không gặp, cũng chẳng cao lên là bao, gầy giống như gà con vậy.
Mẹ Vương bị màn thao tác này của Vương Tiểu Mai khiến cho có hơi ngẩn ra, gấp đến dậm chân nói: “Mày trả quần áo lại mau.”
“Không trả.” Vương Tiểu Mai vô lại nói, lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào túi hành lý khác.
Cha Vương đột nhiên đứng dậy, nghiêm mặt quát lớn nói: “Trả lại.”
Vương Tiểu Mai mím môi, không nói gì.
Lý Bàn Tử đúng lúc đứng chắn trước người Vương Tiểu Mai, hỏi: “Em hai đi một đường từ nhà của con đến trên tàu hỏa.
Con tự nhận chăm sóc vẫn coi là chu đáo.
Ban đầu còn tưởng rằng mọi người đau lòng Tiểu Mai, vừa chê nhà con cũ, lại chê nơi nhỏ, một bộ dáng con gái đã phải chịu ấm ức.
Sau đó còn nói sợ con gái ở căn nhà nhỏ phải chịu ấm ức.
Con muốn hỏi xem, bộ dáng hiện tại của mọi người, thể hiện ra có bao nhiêu yêu thương đối với Tiểu Mai?
Người làm con rể con đây chẳng nhìn ra được một chút nào cả.
Nhiều năm như vậy không gặp, thứ mấy người quan tâm đều là cái gì?
Không phải nên hỏi một câu, Tiểu Mai hai năm nay có chịu khổ không hay sao?
Bộ dáng hiện giờ của cha vợ là muốn làm cái gì.
Đánh con gái?
Hôm nay nói tại đây luôn, ai dám động một ngón tay vào vợ của tôi thì tôi không để yên đâu
Cha Vương: ....