Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 831 - Chương 831 - Chị Tiểu Mai Lợi Hại Quá 1

Chương 831 - Chị Tiểu Mai lợi hại quá 1
Nháo thành ra như vậy, ở trước mặt con rể chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.

Lời đã nói thành như vậy, cha Vương ỉu xìu.

Em dâu Vương đưa mắt ra hiệu với chồng mình, cô ta chỉ có mấy bộ quần áo này thôi.

Em Vương thấy Lý Bàn Tử vừa cao vừa đô, dáng vẻ hung dữ, nên có chút sợ.

Mẹ Vương tức đến đỡ trán, run rẩy nói: “Tôi đây là đã tạo nghiệp gì vậy.

Vương Tiểu Mai, sao bây giờ mày lại biến thành cái bộ dạng này.”

Vương Tiểu Mai nghe xong lời này, đeo túi hành lý nhỏ, từ sau lưng Lý Bàn Tử nhảy ra, nói: “Con có bộ dạng gì?

Bộ dạng này của con không phải là bị bức ép mà ra à.

Sao cha mẹ không hỏi xem mấy năm mà con làm thanh niên trí thức sống như thế nào.

Đến nông thôn chưa được mấy ngày, suýt thì bị thanh niên trí thức cũ vứt hành lý ra ngoài, lại xui xẻo bị liềm cắt vào chân.

Rắc chút tro thảo mộc lên cầm máu rồi tiếp tục làm việc, những cái này cha mẹ quan tâm không?

Con bị người ta hãm hại, bị người ta bắt nạt, cha mẹ quan tâm không?

Con còn có bộ dáng giống như trước kia thì bị bắt nạt chết từ lâu rồi.

Hiện giờ con tốt rồi, cha mẹ bấu víu vào, không có một câu quan tâm nào, mở mồm hỏi toàn là cái gì.

Nhà của con, tiền của con.

Nếu cha mẹ ở trước mặt con rể đã không cần mặt mũi, thì con cũng không thèm giữ nữa.

Hôm nay chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng.

Hai năm nay con trước sau gửi về cho nhà bao nhiêu tiền, cha mẹ còn chưa thỏa mãn?

Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt, là con liều mạng đánh đổi về, lúc cha mẹ tiêu có nhớ đến điểm tốt của con không.

Con tự thấy rằng Vương Tiểu Mai con trên không có lỗi với trời, dưới không có lỗi với đất, cũng không có lỗi với lương tâm.

Tiền con nên hiếu thuận cho cha mẹ không thiếu một phân.

Nếu như cha mẹ ở đây tiếp tục tham lam, con cũng không cần mặt mũi nữa.

Cha mẹ đưa cho con trai bao nhiêu, con phải giành lại về bằng đấy.

Chúng ta ai cũng đừng hòng sống tốt.” Vương Tiểu Mai nói cả một lèo.

Nói khiến cho cha Vương và mẹ Vương trực tiếp ngây người.

Còn Lý Bàn Tử lại vẻ mặt đau lòng vợ mình, đứng ở bên cạnh vợ, mặt đầy vẻ kiên quyết bảo vệ.

Bầu không khí lập tức trở nên ngưng đọng.

Mẹ Vương rũ mặt, ngồi lên trên giường.

Đột nhiên òa khóc nói: “Mẹ với cha con chỉ là dân đen, chính quyền bảo các con xuống nông thôn thì mẹ có thể có cách gì.”

“Đúng, con gái phân đến Đông Bắc, con trai giữ lại nông thôn ở bên cạnh.” Vương Tiểu Mai nhanh miệng tiếp lời.

“Đó là chính quyền phân cho các con, sao con lại không tin.

Mẹ có cách gì, hai năm nay trong nhà thật sự sống không tốt.

Phàm là sống tốt, cha mẹ sao lại....” mẹ Vương bắt đầu chêm chọc mà nói mấy cái khác.

Vương Tiểu Mai cũng ngồi xuống nói: “Được, con không trách trong nhà nữa, con tha thứ cho mấy người.”

Lời này khiến cho mẹ Vương ngừng khóc, cười nói: “Đúng thế, đều là người một nhà, nào có cách dạ cừu* chứ

*Ý chỉ thù hằn tích tụ để qua đêm, không giải quyết, nó sẽ càng tăng lên.

Cũng đừng để chồng con chê cười.

Cha mẹ tích cóp được chút tiền, chẳng phải lập tức đến thăm con đây sao.

Mau, trả quần áo lại cho em dâu con đi.”

Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói: “Đều là người một nhà, hiện giờ con khó khăn, giúp đỡ con cũng là nên làm mà.

Được rồi, không nói cái này nữa.

Bọn con thi đỗ đại học cũng không có nguồn thu nhập, không thể nào miệng ăn núi lở được.

Cha, mẹ, đưa cho con chút tiền.”

“Cha mẹ làm gì có tiền.” Mẹ Vương khóc than nói.

Vương Tiểu Mai dẩu môi nói: “Thế tiền thuê khách sạn, có thể trả chứ.”

Cha Vương và mẹ Vương: ....

Vương Tiểu Mai thấy dáng vẻ này của cha Vương và mẹ Vương, thở dài nói: “Được rồi, không làm khó cha mẹ, anh Hồng Quân, anh cũng cầm lấy quần áo của em trai em, chúng ta đi tiệm cầm đồ xem xem có thể cầm chút tiền hay không.”

Lý Bàn Tử ngẩn ra một chút, còn thật sự nghe lời vợ đi lục hành lý.

Mẹ Vương suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

Thấy hai vợ chồng này làm thật, mẹ Vương nhìn cha Vương một cái.

Cha Vương móc tiền ra đưa cho Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai nhận lấy tiền, cười nói: “Còn tiền cơm nữa.”

Cả nhà họ Vương....

Cái này không giống với trong tưởng tượng của bọn họ lắm.

Cứ thế, Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử cũng đặt thêm một căn phòng.

Quần áo cũng không trả, Vương Tiểu Mai vẫn luôn đeo trên người canh phòng nghiêm ngặt.

Khiến em dâu Vương tức đến cãi nhau một trận với em Vương.

Em Vương chỉ có thể kể khổ với mẹ Vương.

Mẹ Vương đỡ trán, bảo cha Vương nghĩ cách.

Cha Vương:....

Chuyến đi này, coi như đến công cốc rồi.

Làm không tốt còn phải mất tiền.

Cha Vương và mẹ Vương nghĩ khó khăn lắm mới tới Kinh Đô một chuyến, sao không thể chơi bời thật vui.

Về nhà rồi cũng có thể khoe khoang.

Vương Tiểu Mai bày tỏ, được thôi, chơi, chơi cho thật vui.
Bình Luận (0)
Comment