Chương 832 - Chị Tiểu Mai lợi hại quá 2
Trên đường nhìn thấy có gì ngon, liền hào phóng mua, toàn mua hai phần cho chính mình với Lý Bàn Tử.
Nguyên văn chính là: Hai vợ chồng cô ta ăn nhiều.
Đến quán cơm, Vương Tiểu Mai cũng chọn đồ ngon đồ tốt, mẹ Vương muốn ngăn cản.
Nhân viên phục vụ của quán cơm quốc doanh lạnh lùng nhìn hai mẹ con rồi nói: “Gọi xong không được hối hận, đừng làm chậm trễ thời gian, đằng sau còn có cả đống người đang đợi kia kìa.”
Vương Tiểu Mai vui vẻ trả tiền xong, nói với mẹ Vương “Con lâu lắm không được ăn thức ăn mặn rồi, cha mẹ khó khăn lắm mới tới thăm con một lần, phải mời con ăn một bữa.”
ở trước mặt nhiều người như vậy, mẹ Vương chỉ đành nhịn tức giận nuốt vào bụng.
Đến buổi tối cả nhà đều về đến khách sạn, Vương Tiểu Mai giơ cái tay múp ra đòi tiền.
Chỗ hôm qua cho đã tiêu hết rồi.
Cha Vương và mẹ Vương: ....
“Còn cho nữa thì không còn lộ phí về nhà nữa.” Mẹ Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
Sáng hôm sau, Vương Tiểu Mai dẫn cả nhà ra ngoài đi dạo, quả thực không tiêu tiền nữa, đến quán cơm mua hai cái màn thầu, đưa cho cả nhà nói: “Hai ngày nay cũng không định tiêu tiền, chúng ăn tạm bợ đi.
Màn thầu này cũng rất ngon đó.”
Đi chơi cả ngày, cả nhà họ Vương ủ rũ uể oải, Vương Tiểu Mai lại giơ tay đòi tiền.
Cha Vương quả thật có sự kích động muốn đánh con gái.
Mẹ Vương vẫn còn nhớ đến quần áo của con dâu, bởi vì chuyện quần áo này mà hai vợ chồng hai ngày nay vẫn luôn giận dỗi nhau.
Vương Tiểu Mai né tránh nói: “Cất đi rồi.
Đã nói rồi, sau này con phát đạt, chắc chắn sẽ mua cho chúng nó.”
Mẹ Vương: ....
Đến khi Vương Tiểu Mai trở về chuẩn bị đi ngủ, mở cửa rồi đóng cửa, từ trong túi rơi ra mấy chục đồng tiền lên mặt đất.
Vương Tiểu Mai vờ như không chú ý.
Mẹ Vương nhặt tiền lên, nói với chồng: “Con bé này có phải bán quần áo đi rồi không?”
Em dâu Vương tức đến dậm chân tại chỗ.
Vương Tiểu Mai nằm ngủ trằn trọc một đêm, sau khi trời sáng, đi phòng của cha mẹ gõ cửa, gõ thế nào cũng không thấy động tĩnh gì.
Vẫn là nhân viên lễ tân đi ngang qua nói: “Đừng gõ nữa, buổi tối đã đi rồi.”
Vương Tiểu Mai: ....
Dù gì cũng là vợ chồng, Lý Bàn Tử vừa nhìn liền biết vợ khó chịu trong lòng.
Bèn vội an ủi: “Tiểu Mai em đừng buồn, bọn họ cầm tiền rồi, trên đường trở về không đến mức quá khổ đâu.”
Vương Tiểu Mai gật đầu, thất vọng rơi nước mắt.
Ai không hy vọng có cha mẹ yêu thương chứ.
Vẫn luôn không cắt đứt qua lại, không phải vì trông đợi vào điều này sao.
Cô ta như vậy khiến cho Lý Bàn Tử đau lòng không thôi, nắm lấy tay vợ nói: “Tiểu Mai, em đừng khóc, em còn có anh.
Anh cũng là người nhà của em.
Sau này chúng ta có con rồi, con cũng là người nhà của em.”
Vương Tiểu Mai qua loa gật đầu.
Từ đầu đến cuối đều nói không ra một câu là lỗi của cha mẹ.
Hai người trả phòng, ngồi trên xe khách, Vương Tiểu Mai vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhàn nhạt nói: “Trên thế giới này, cha mẹ là không có cách nào lựa chọn.
Anh Hồng Quân....
Em sẽ không tùy tiện đưa tiền cho bọ họ, khiến cho bọn họ trở nên tham lam.
Nhưng cha mẹ, chung quy vẫn không thể vứt bỏ được.
Nếu như có một ngày....”
Lý Bàn Tử nắm chặt tay của Vương Tiểu Mai, nói: “Anh hiểu, anh đều hiểu mà.
Nếu như thật sự gặp phải khó khăn, chúng ta nhất định giúp đỡ.”
Cùng lúc đó, mẹ Vương đã ngồi trên tàu hỏa để về nhà đang nhìn ra đồng ruộng mênh mang, cỏ cây tươi tốt ngoài của sổ.
Mẹ Vương từ từ nhớ lại hồi các con còn nhỏ, con gái hồi bé người nhỏ xíu mềm mại, ôm vào lòng nở nụ cười với bà ta, có thể ngọt ngào đến tận tim.
Hồi còn nhỏ, con bé ỷ lại nhất chính là người mẹ bà ta đây.
Từ khi nào mà...
Đầu óc cứ quanh quẩn lời con gái khàn giọng chất vấn, mẹ Vương nhất thời mờ mịt không biết làm sao nhìn ra quang cảnh đã thay đổi ngoài cửa sổ.
Miệng lẩm bẩm nói: “Nha đầu chết tiệt, lâu như vậy mà không liên lạc với nhà.” Nước mắt lập tức rơi xuống.
Cha Vương nhỏ giọng nói: “Người sống tốt, có thể chạy nhảy là được rồi.”
Mà em dâu Vương ngồi ở một bên vẫn còn đang giận dỗi em Vương.
Cuộc sống giống như là lông gà đầy đất*, cắt không đứt, sửa sang vẫn loạn.
*ý chỉ chuyện tầm thường trong cuộc sống, sau đó trở nên rắc rối, khó hiểu.
Khi Vương Tiểu Mai về đến nhà họ Lâm tâm trạng đã tốt lên.
Ưỡn ngực giống như một con gà trống giành được thắng lợi mà đi vào sân, nhìn thấy người liền khoe khoang một trận cô ta lợi hại cỡ nào.
Chiêu Đệ và Lai Đệ đều nghe đến mê mẩn.
Ánh mắt đầy sùng bái nhìn cô ta.
Trong lòng nghĩ: Chị Tiểu Mai lợi hại quá.
Vương Tiểu Mai vừa đạp máy may để làm quần áo vừa nói: “Chị nghĩ thông rồi, chờ chị tốt nghiệp đại học xong, chị vẫn than nghèo tiền không đủ tiêu.
Đồng nghiệp kết hôn phải gửi tiền mừng, lãnh đạo thì phải tặng quà.
Nếu không sao mà hòa nhập được.
Chờ sau này có con rồi, chị liền càng có lý do than nghèo.
Dù sao....” chính là vô lại đến cùng.
Chiêu Đệ nghe đến vui vẻ.
Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ cây thước lên tay, nói với Lý Hướng Vãn: “Tôi đã bảo mà, chị Tiểu Mai lợi hại lắm.”
Tiểu pháo hôi dẫu có tồi thì đó cũng là có sức chiến đấu đúng không.