Chương 834 - Còn không kiếm tiền, liệu có bị ghét bỏ không 2
Bởi vì hương vị của nước ô mai ngon, nên sạp hàng của cha Lâm cũng coi như có chút danh tiếng.
Vừa đến liền có không ít người tới mua một bát nước ô mai, ngồi ở một bên uống.
Lâm Ngọc Trúc đau lòng cha Lâm, để ông nghỉ ngơi một lúc, cô tới trông hàng cho.
Đúng lúc có một ông cụ tinh thần quắc thước bước tới muốn mua một bát nước ô mai.
Uống một ngụm xong, thế mà lại cau mày lắc đầu.
Nhìn qua thấy có vẻ như không hài lòng với nước ô mai cho lắm.
Lâm Ngọc Trúc lấy một cái ghế nhỏ tới ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Ông ơi, nước ô mai nhà cháu có gì đó không ổn sao?”
Ông cụ trầm ngâm một lúc, nói: “Thiếu chút hương vị.”
“Hương vị gì ạ.”
Chỉ thấy ông cụ quay đầu nhìn về phía cô, nói: “Nếu như tôi biết là hương vị gì, thì tôi đã có thể làm rồi.
Còn tới uống của mấy người làm gì.”
Lâm Ngọc Trúc: ....
“Được, ông từ từ uống.” Không ở đây thảo luận không vui thêm nữa.
Vừa định đứng dậy, liền nghe thấy ông cụ thở dài, giống như đang nhớ lại nói: “Thiếu một chút vị nhân tình.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn ông cụ một cái, được, vừa định đi, lại còn không có hương vị nhân tình, lại ngồi xuống tiếp.
Chỉ nghe thấy ông cụ tự nói một mình: “Trước đây khi vừa đến mùa hè, trong ngõ sẽ bày hàng bán cái này cái nọ.
Hồi đó vô cùng náo nhiệt, đám trẻ con tốp năm tốp ba ngồi vây quanh sạp hàng, vừa uống nước ô mai vừa trò chuyện việc nhà.
Sạp hàng nhỏ từ sáng đến tối vô cùng náo nhiệt.”
Lâm Ngọc Trúc tay chống cằm, lười biếng nghe ông cụ kể lại hồi ức.
“Nói không chừng ngày nào đó trong ngõ lại biến thành dáng vẻ này.”
Ông cụ nghe lời này của Lâm Ngọc Trúc, lắc đầu “Cảnh còn người mất.” Ngữ điệu tựa như có cảm giác tang thương không tả nổi.
Lâm Ngọc Trúc cũng dứt khoát rót một bát, uống cùng ông cụ, nếu như không biết còn tưởng rằng là hai ông cháu.
Thấy Lâm Ngọc Trúc uống cùng mình, ông cụ lộ ra một chút ý cười : “Nha đầu này không tồi.”
“Ông ơi, tuy trên người cháu có nhiều ưu điểm, nhưng lớn nhất chính là tốt bụng đấy ạ.” Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói.
Có lẽ là hiếm khi gặp một cô gái vừa mặt dày vừa lắm mồm như vậy, ông cụ cũng nổi lên ý muốn tán dóc, hai ông cháu chuyện trò linh tinh.
Mắt thấy nước ô mai đã uống đến đáy, ông cụ lại gọi thêm bát nữa.
Lâm Ngọc Trúc vừa rót xong, liền nghe thấy sau lưng có người nghi hoặc gọi: “Lâm Ngọc Trúc?”
Lâm Ngọc Trúc nghe thấy quay đầu nhìn một cái, mỉm cười, lại là người quen, hai chị em nhà họ Đổng.
Đổng Mật Mật vẫn có sức sống tuổi trẻ như cũ, hai chị em mặc bộ váy liền thân màu xanh lục giống nhau, cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trơn bóng phiếm ánh sáng bóng mượt, nhìn dáng vẻ thấy cuộc sống rất không tồi.
Lâm Ngọc Trúc vội mời hai người ngồi xuống, rót cho bọn họ mỗi người một bát nước ô mai.
Khi Đổng Mật Mật nhận lấy, thấy trên bảng hiệu còn có chè đậu phộng, dẩu miệng nói: “Lâm Ngọc Trúc, cô quả thật không thay đổi chút nào, vẫn keo kiệt như vậy.”
Khi cô ta nhìn bảng hiệu, Lâm Ngọc Trúc đã chú ý đến rồi, cũng không khách sáo, bĩu môi nói: “Này, cô tự đi xách siêu nước xem có giọt chè đậu phộng nào không.”
Đổng Mật Mật che miệng cười, tò mò hỏi: “Sao cô lại ở đây.”
“Sau khi khôi phục kì thi đại học, không cẩn thận thi được trạng nguyên, liền đến Kinh Đô để học chứ sao nữa.” Lâm Ngọc Trúc dương dương tự đắc nói.
Đổng Mật Mật nhất thời trừng to mắt, hỏi: “Cô cũng báo danh Thanh Hoa hả.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: “Bắc Đại.” Bởi vì lời này của Đổng Mật Mật, Lâm Ngọc Trúc đã xác định, người trùm bao tải Vương Dương ở trước cổng trường Thanh Hoa chắc hẳn là cô ta.
Ông cụ đột nhiên nói xen vào: “Ồ, cháu gái là sinh viên đại học à.”
“Dạ vâng~.” Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt kiêu ngạo đáp lại.
ông cụ cười cười rồi lại tiếp tục uống nước ô mai.