Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 835 - Chương 835 - Con Gái Có Phải Học Hành Đến Ngốc Luôn Rồi Không 1

Chương 835 - Con gái có phải học hành đến ngốc luôn rồi không 1
Ông cụ không có ý nói chuyện tiếp, Lâm Ngọc Trúc tiếp tục nói chuyện với hai chị em nhà họ Đổng.

Hai chị em tò mò sao Lâm Ngọc Trúc lại bày hàng buôn bán.

Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Cha mẹ của tôi đúng lúc nghỉ hưu, nghĩ đến đây giúp đỡ tôi học tập, thuận tiện làm chút buôn bán nhỏ.”

Hai chị em nhà họ Đổng giờ mới biết, hóa ra người ngồi bên cạnh sạp hàng chính là cha mẹ Lâm Ngọc Trúc, nên rất lễ phép chào hỏi một tiếng.

Sau một phen khách sáo, Lâm Ngọc Trúc lại rót cho cho hai chị em một bát nước ô mai nữa rồi nói: “Ừm, giá cả giống với chè đậu phộng.”

Đổng Mật Mật vừa thỏa mãn gật đầu vừa nói: “Thế còn tạm được.”

Sau đó Lâm Ngọc Trúc lại hỏi hai chị em như thế nào.

Lúc này mới biết được Đổng Điềm Điềm thi đỗ khoa sản của đại học y, Đổng Mật Mật thi đỗ sư phạm.

Lâm Ngọc Trúc vội chúc mừng hai người.

Tục ngữ có câu lòng hiếu kì hại chết mèo, Lâm Ngọc Trúc gian giảo hỏi: “Trước khi vào học Vương Dương bị trùm bao tải, có phải cô....”

Đổng Mật Mật lập tức nghiêm mặt, tức giận nói: “Đáng đời anh ta, trên đời này không có con gái rồi hay gì, cứ nhìn chăm chăm vào nhà họ Đổng không chịu buông.”

Lâm Ngọc Trúc che miệng cười, Đổng Điềm Điềm liếc nhìn em gái mình một cái, quở trách nói: “Nếu như còn có tính khí như này nữa, cẩn thận sau này thật sự không gả được đấy.”

Đổng Mật Mật bày ra bộ dáng không thèm để ý, xì xụp xì xụp uống nước ô mai.

Ông cụ lại đột nhiên nói xen vào: “Hai chị em các cháu chỉ cần có lòng thanh chính, ở phương diện nhân duyên, ắt sẽ như ý.”

Ba người đồng loạt nhìn về phía ông cụ, Lâm Ngọc Trúc ái chà một tiếng, cười nói: “Ông còn biết xem tướng đoán mệnh nữa hả.”

Ông cụ vui tươi hớn hở cười, lại không nói gì nữa.

Ba người hàn huyên mấy câu, hai chị em nhà họ Đổng liền đứng dậy chào tạm biệt.

Sau khi tiễn hai chị em đi, Lâm Ngọc Trúc lại sáp vào bên cạnh ông cụ, cẩn thận đánh giá ông cụ một cái, khỏi phải nói, không ngờ còn có một chút bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Lâm Ngọc Trúc vui cười hớn hở nói :”Ông ơi, xem hộ cháu với, xem xem đời này của cháu tài vận như thế nào, là giàu nhất đất nước, hay là giàu nhất một vùng ạ.”

Ông cụ đặt bát trong tay xuống, vô cùng nghiêm túc nói với Lâm Ngọc Trúc: “Cháu, ông không xem được.”

Lâm Ngọc Trúc: ....

“Sao vậy?”

Lời này khiến cho lòng người lo lắng bất an.

Ông cụ lại nhìn Lâm Ngọc Trúc thật cẩn thận một lần nữa, nhắm mắt lại, hòa hoãn một lúc rồi mới nói: “Người đã qua kiếp, mệnh không thể đoán.”

Lâm Ngọc Trúc trong lòng nhảy dựng, suy nghĩ một phen, ngẫm thấy vẫn là không hỏi nữa.

Đúng lúc Thẩm Bác Quận lái xe ba bánh trở về.

Lâm Ngọc Trúc còn tưởng rằng là qua đây cùng nhau bày hàng, ai dè người ta đã bán hết rồi.

Thấy đồng chí Lão Thẩm nhà cô càng ngày càng thêm anh tuấn thành thục, thầm nói: Người đẹp trai, bán hàng luôn có người thích mua.

Hai người trò chuyện với nhau, không chú ý ông cụ cũng đánh giá Thẩm Bác Quận một phen, sau đó cụp mắt suy tư một lúc, rồi lại có thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

Vào lúc Thẩm Bác Quận dừng xe, ông cụ hướng về phía Lâm Ngọc Trúc vẫy tay, Lâm Ngọc Trúc sáp lại gần, chỉ nghe thấy ông cụ thấp giọng nói: “Mấy cái khác ông nhìn không ra, nhưng nhân duyên của cháu nhất định cực kì tốt.”

Lâm Ngọc Trúc quay đầu nhìn Thẩm Bác Quận một cái, mắt sáng lấp lánh nói: “Ông, cái này ông không nói cháu cũng biết.

Mắt nhìn của cháu vẫn luôn rất tốt.”

Ông cụ: ....

Thấy ông cụ nổi giận, Lâm Ngọc Trúc tươi cười thân thiết nói: “Xin nhận lời hay ý đẹp của ông.”

Ông cụ hừ một tiếng, điềm tĩnh nói: “Cháu gái, trong tay ông có một căn nhà, muốn mua không?”

Lời này lại khiến cho lòng Lâm Ngọc Trúc nhảy dựng, rất bội phục mà nhìn ông cụ một cái.

Trong lòng thầm nói: Ôi vãi, đây đúng là Thần Côn.
Bình Luận (0)
Comment