Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 836 - Chương 836 - Con Gái Có Phải Học Hành Đến Ngốc Luôn Rồi Không 2

Chương 836 - Con gái có phải học hành đến ngốc luôn rồi không 2
“Ông nhìn không ra cháu, nhưng lại có thể nhìn một chút cha mẹ cháu.

Thế nào, có muốn cùng ông đi xem nhà chút không.”

“Ở đâu ạ?”

“Trước đại môn.”

Mắt Lâm Ngọc Trúc sáng lên, cũng không vội đi xem nhà, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy ông cụ giành nói trước: “Cuộc đời này của ông mệnh cứng, không vợ không con, không thân không thích.

Giữ mãi một căn nhà trống cũng chẳng có ý nghĩa gì, định bán đi, được chút tiền đi khắp bốn bể.

Đi đến nơi mà ông nên đi, viên tịch cuộc đời này.”

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên nghe ra một chút cảm giác bi thương.

Cô không hỏi nhiều thêm, mà là gọi mẹ Lâm cùng đi xem nhà.

Vừa nghe thấy có nhà bán, mẹ Lâm đến cả sạp hàng cũng không cần nữa, cười nói với Thẩm Bác Quận: “Tiểu Thẩm, chú của cháu ăn nói vụng về, sạp hàng này phiền cháu giúp trông coi một chút nhé.”

Cha Lâm bị chê bai: ....

Thẩm Bác Quận nhìn sạp hàng toàn nữ trang liền căng da đầu đồng ý.

Chờ hai mẹ con đi theo ông cụ đi xem nhà.

Hai chú cháu ở sạp hàng mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhà của ông cụ là một căn nhất tiến, chính phòng, đông tây sương phòng, đảo tọa đều có cả, một bên sân còn trồng một cây hồng, cành lá xanh tươi, rất có ý vị.

Nhà cũng được dọn dẹp không tồi, có thể nói dọn dẹp đơn giản liền có thể chuyển đồ vào ở.

Ông cụ dẫn Lâm Ngọc Trúc vào nhà, trên bức tường của phòng chính treo một bức tranh sơn thủy, đồ dùng trong nhà rất sang trọng.

Không chỉ chính phòng, đồ đạc trong sương phòng cũng toàn là đồ xưa cũ.

Lâm Ngọc Trúc nhìn kĩ một cái, thế mà đều là đồ tốt.

Ông cụ đi tới cẩn thận vuốt ve chiếc giường ở đông sương phòng, nói: “Sinh không mang đến, chết không mang đi, chỗ đồ dùng trong nhà này dứt khoát bán hết cho cháu.

Cháu gái, nhà kèm theo đồ dùng, ba vạn.”

Mẹ Lâm nghe xong, hít một hơi, này cũng đắt quá đi.

Hiện giờ nhà ở đã có xu thế tăng giá.

Nhà nhất tiến đã tăng đến hơn hai vạn.

Tính thêm cả chỗ đồ dùng trong nhà này, Lâm Ngọc Trúc biết rõ giá trị thì biết không tính là đắt.

Giả vờ khẽ ho một tiếng, vừa định mở miệng.

Liền nghe thấy ông cụ nói: “Cháu gái, đừng nói gì hết, căn nhà này ra giá như vậy coi như là tích phúc, ngược lại, không có ích gì.”

Lâm Ngọc Trúc: ....

Cô vô cùng nghi ngờ, ông cụ này lúc ở sạp hàng xem mệnh cho người ta, là đang gài bẫy cô.

Mẹ Lâm biểu thị vẻ mặt ngơ ngác:????

Lại nghe thấy ông cụ điềm đạm nói: “Nhà này của ông phong thủy cực tốt.

Vào đây ở, đảm bảo sự nghiệp thành công, gia đình thịnh vượng, con cháu hưng thịnh.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, điều này rất mâu thuẫn, vừa định mở miệng.

Ông cụ lại giành nói trước, nói: “Có người, dựa vào một căn nhà cũng không cải mệnh được.

Lâm Ngọc Trúc: ....

Không phải, không thể để cô nói một câu sao.

“Được rồi, nhà cũng đã xem rồi, hai người trở về thương lượng kĩ càng đi.

Ông già tôi đây chỉ đợi hai người một ngày thôi, bỏ lỡ rồi, liền thôi luôn.

Chứng tỏ chúng ta không có duyên với nhau.

Tôi lại tiếp tục tìm.” Ông cụ nói xong, hướng về phía hai mẹ con vẫy tay, rồi ngồi lên ghế dựa lắc lư lắc lư.

Hiển nhiên không muốn nhiều lời thêm nữa.

Mẹ Lâm:....

Sống mấy chục tuổi rồi lần đầu thấy bán nhà kiểu như vậy.

Lâm Ngọc Trúc: ....

Sống mấy chục năm nay, lần đầu bị người ta chặn họng cả một câu cũng không nói ra được.

Hai mẹ con ảo não chán chường ra khỏi sân.

Mẹ Lâm kéo lấy con gái nói: “Con yêu, sao ông già này kì lạ vậy.

Cái nhà này chúng ta bỏ ba vạn để mua thật hả.”

“Ừm....

Ông cụ hình như có chút bản lĩnh.

Nói con có thể giàu nhất một phương.

Con nghĩ con cũng là cái mệnh này.

Hay là dựa vào lời nói này, mua luôn nhé?” Lâm Ngọc Trúc cười hê hê nói.

Mẹ Lâm:....

Con gái có phải học hành đến ngốc rồi không.
Bình Luận (0)
Comment