Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 837 - Chương 837 - Không Trả Giá Thật Sự Rất Khó Chịu 1

Chương 837 - Không trả giá thật sự rất khó chịu 1
Vào thời đại này, người ở tầng lớp có tiền lương thuộc dạng bình thường như mẹ Lâm, thoáng cái đã lấy ba vạn đồng ra mua nhà thì vẫn cần một chút quyết đoán.

Dù sao trong tay mẹ Lâm chắc cũng chỉ có khoảng hai vạn.

Chuyện khiến mẹ Lâm không thể hiểu đó là sao đồ dùng trong nhà lại đắt thế.

Lâm Ngọc Trúc chống cằm nói: "Đồ dùng trong nhà ở căn nhà kia của con cũng có tầm giá đó, mấy đồ dùng đó có vẻ đều đã cũ nhưng được bảo quản rất tốt. Có thể thấy được là thượng hạng. Nói không chừng sau này rất đáng giá."

Mẹ Lâm: ...

Lừa dối, toàn là lừa dối.

Do dự một hồi, mẹ Lâm cũng chưa quyết định được là mua hay không mua, quay về sạp hàng bèn kéo cha Lâm lại thì thầm, để cha Lâm làm chủ.

Cha Lâm vừa nghe tới giá tiền thì nhíu mày, gương mặt trầm ngâm.

Trầm ngâm nửa ngày cũng chẳng nói ra được ý kiến hay nào.

Mẹ Lâm ghét bỏ liếc mắt, nói: "Nhìn trụ cột gia đình là ông xem, gặp chuyện mà chẳng đưa ra được ý kiến nào cả."

Cha Lâm dứt khoát không nghĩ nữa, nói: "Vậy bà làm chủ đi."

Mẹ Lâm nghe vậy cũng không muốn nói nữa.

Hai vợ chồng vô hình chung đã gây nên mâu thuẫn nhỏ.

Thẩm Bác Quận đứng bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, anh cũng hiểu được đại khái chuyện này.

Chuyện này. . . anh cũng không có ý kiến gì cả.

Lâm Ngọc Trúc vỗ vai đồng chí Thẩm, nói: "Lão Thẩm, không, anh Bác Quận, anh tham quan sạp hàng trước đi, em thấy hình như hai vợ chồng này lại cãi nhau rồi."

Thẩm Bác Quận gật đầu, chờ người đi rồi, anh nhớ lại xưng hô "anh Bác Quận" kia, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào.

"Ai u, đều là vợ chồng già rồi, đừng giận dỗi nữa ~" Lâm Ngọc Trúc bày ra vẻ mặt xem kịch vui mà nói với mẹ Lâm và cha Lâm.

Hai vợ chồng chết lặng nhìn cô.

Biểu thị: Con mắt nào của con nhìn thấy bọn họ giận dỗi.

Lâm Ngọc Trúc: Hừ, quả nhiên việc nhà không thể tùy tiện nhúng tay.

Mọi người nhìn thử đi, chưa gì đã đối xử với cô vậy rồi, người làm con gái như cô đúng là khó khăn quá.

"Mẹ, căn nhà này, ý kiến của con là mua. Chủ nhà rõ ràng là người có bản lĩnh, người ta vừa nhìn là biết nhà chúng ta có khả năng mua được căn nhà này. Nếu không sẽ không ngồi ở đây mà uống nước ô mai đâu, ông ta nói rồi, nước ô mai nhà chúng ta không ngon."

Lâm Ngọc Trúc còn chưa khoác lác xong.

Nào ngờ, sự chú ý của mẹ Lâm đã thay đổi rồi: "Ông ta nói nước ô mai nhà chúng ta không ngon à?"

Lâm Ngọc Trúc: ...

Sao cứ cảm thấy hôm nay tài ăn nói của cô không có đất dụng võ thế nhỉ.

"Chuyện này không quan trọng, chúng ta mới làm nước ô mai chưa được bao lâu, có vài người thủ đô cảm thấy không ngon cũng là hiện tượng bình thường. Con chỉ cảm thấy ông ta rất có bản lĩnh, vừa vào căn nhà kia là đã cảm thấy rất thoải mái rồi. Chắc là do có phong thủy tốt." Lâm Ngọc Trúc nói một tràng dài.

Mẹ Lâm không hề động lòng, chỉ ngồi nghe con gái khoác lác.

Chỉ cần là mua nhà, đứa con gái này của bà cứ như kiểu coi tiền không phải là tiền, đổ hết vốn liếng vào đó.

Lâm Ngọc Trúc chép miệng, lại đi tới bên cạnh Thẩm Bác Quận, lắc đầu cảm thán nói: "Hôm nay nói thật cũng không ai tin."

Thẩm Bác Quận buồn cười, nói rằng: "Em nói gì anh cũng tin."

Lâm Ngọc Trúc lập tức bật cười, đừng thấy đồng chí Thẩm lạnh lùng nghiêm túc, lúc dỗ dành cô trông rất ngọt ngào.

Lâm Ngọc Trúc chẳng biết, lời này của Thẩm Bác Quận mang theo vài phần nghiêm túc.

Buổi tối sau khi cả nhà căn cơm xong, Lâm Ngọc Trúc bèn nói chuyện mua nhà với Lâm Lập Dương.

Việc này dù sao cũng do cậu làm chủ.

Lâm Lập Dương vừa nghe tới giá tiền thì có chút bần thần, bây giờ tiền trong tay cậu không tới một vạn, phải giữ lại một ít chi tiêu nên chỉ có thể lấy ra khoảng sáu ngàn thôi.

Thiếu rất nhiều, lập tức có chút do dự.
Bình Luận (0)
Comment