Chương 838 - Không trả giá thật sự rất khó chịu 2
Thấy cậu do dự, Mã Đức Tài lập tức nóng lòng muốn thử, nói: "Nếu Lập Dương không mua thì em mua."
Trong tay hai người này có bao nhiêu tiền, e rằng Lâm Ngọc Trúc là người biết rõ nhất.
Nhíu mày, hỏi: "Trong tay cậu có tiền à?" Đúng là chân nhân bất lộ tướng.
Mã Đức Tài nhếch miệng cười, nói: "Chẳng phải không có tiền thì có thể mượn sao, em đã thương lượng với chị Vãn từ sớm rồi. Nếu mua nhà mà không đủ tiền thì sẽ mượn một ít." Tuy rằng phải trả lãi, anh ta cũng đâu thiếu năng lực kiếm tiền, sớm muộn gì cũng có thể trả đủ.
Chút tiền lãi ấy còn tiết kiệm hơn so với giá nhà tăng cao.
Mã Đức Tài vẫn luôn chú ý tới căn nhà này, càng chú ý thì càng nhìn ra điểm tốt.
Hiện nay muốn mua một căn nhà sân vườn riêng là chuyện quá khó khăn, có tiền cũng không mua được, mở to mắt nhìn giá nhà tăng cao mà chẳng làm gì được.
Bây giờ có căn nhà như vậy thì còn không nhanh chóng mua.
Lý Hướng Vãn vuốt cằm, ánh mắt lấp lánh, lặng lẽ chen vào một câu, "Nếu như ngại đắt, thực ra tôi đều có thể cho mượn."
Lâm Ngọc Trúc liếm môi một cái.
Gần đây kiếm được không ít, cô cũng có tiền mua.
Trong phòng lập tức nổi sóng.
Mẹ Lâm thấy vậy thì động lòng.
Lúc này cha Lâm cũng mở miệng nói: "Mua."
Khóe miệng Lâm Lập Dương mấp máy, âm thầm bấm ngón tay tính toán, nếu như vay tiền mua, lúc nào mới trả nợ xong, còn phải trả lãi cho chị gái nhà mình.
Áp lực gấp bội.
Quyết định của cha Lâm khiến Mã Đức Tài và Lý Hướng Vãn không khỏi ngơ ngác.
Sự phức tạp của con người thể hiện ở điểm này.
"Nếu quả thật khó khăn như vậy, tôi có thể mua chung với Lập Dương cậu ấy mua nhà, tôi mua nội thất." Lý Hướng Vãn ngời bên cạnh lo lắng nói.
Câu này vốn Lâm Ngọc Trúc định mở miệng nói, thế nhưng đã bị Lý Hướng Vãn đoạt trước.
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, đây là áp lực khi bên cạnh có người xuyên không...
Lâm Lập Dương lại thật thà gãi đầu, nói: "Chị Hướng Vãn, em biết chị muốn giúp em, nhưng mà không cần phiền vậy đâu."
Lý Hướng Vãn: ...
Không phiền phức, thực sự không phiền chút nào cả.
Nếu quyết định mua, những việc còn lại đều là chuyện của nhà họ Lâm, mọi người đều rất sáng suốt và bận rộn nên không tham dự vào vấn đề kế tiếp.
Mẹ Lâm và cha Lâm nhìn nhau, lúc này mới lên tiếng nói: "Lập Dương à, gần đây mẹ và cha con con kiếm được ít tiền, cộng với số tiền tích góp, có khoảng năm nghìn. Cha mẹ cũng không có bản lĩnh gì lớn, con mua nhà cha mẹ cũng phải giúp đỡ. Số tiền còn thiếu cũng chỉ có thể dựa vào con." Nói ra, trong mấy người con, số tiền bọn họ đưa cho Lập Dương cũng coi là nhiều nhất.
Số tiền còn lại đương nhiên là để lo cho những đứa con khác của bọn họ.
Lập Dương gật đầu, nói: "Cha mẹ, số tiền này coi như con mượn của cha mẹ, cũng giống như chị đã nói, sẽ trả lãi."
Mẹ Lâm lắc đầu, nói: "Con đưa tiền lãi cho chị là được. Cha mẹ không cần đâu."
Thấy Lâm Lập Dương còn muốn mở miệng, mẹ Lâm không nhịn được nói: "Viết giấy nợ cho chị con."
Tới lúc Lâm Ngọc Trúc vui vẻ nhận tờ giấy nợ, lén cười hì ì với mẹ Lâm, nói: "Mẹ yên tâm, nhất định sẽ không lừa con trai mẹ đâu."
Mẹ Lâm cười mắng một câu.
Lâm Ngọc Trúc đi ra ngoài đã nhìn thấy Mã Đức Tài đang phiền muộn đứng trong sân.
Đi tới, nói: "Dường như ông lão bán nhà này có chút bản lĩnh, hay là ngày mai cậu đi tìm ông ta xem sao."
Mã Đức Tài hơi nghi ngờ hỏi: "Có được không." Sao cứ cảm thấy không đáng tin cậy.
"Thử xem." Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai nói.
Mã Đức Tài nghĩ ngợi, đúng vậy.
Ngày hôm sau bèn tích cực theo nhà họ Lâm tới chỗ ông cụ kia.
Lúc bọn họ tới nơi, ông cụ kia đã sớm quần áo chỉnh tề, trong sân còn để một túi hành lý.
Thấy bọn họ, ông ta vẫn bày ra dáng vẻ thần bí, nói: "Đi thôi."
Mẹ Lâm: ...
Không trả giá thật sự rất khó chịu.
Nhưng ông cụ này rất thần bí, mặc cả rồi lại sợ được một mất mười.
Trong lòng mẹ Lâm rầu rĩ không biết có nên mua hay không.