Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 843 - Chương 843 - Chẳng Phải Đứa Nhỏ Này Còn Tốt Hơn Thằng Nhóc Thối Nhà Họ Vương Nhiều Sao 1

Chương 843 - Chẳng phải đứa nhỏ này còn tốt hơn thằng nhóc thối nhà họ Vương nhiều sao 1
Chờ sau khi đoàn người Lâm Ngọc Trúc trở về kịp lúc ăn cơm tối.

Khi uống canh, Lâm Ngọc Trúc thẩm vị một hồi, buồn bực nói: “Sao hôm nay cảm giác canh có hơi nhạt nhỉ?”

Mẹ Lâm nhìn con gái một cái, không nói gì, trong lòng lại suy nghĩ cho thêm chút nước sôi vào nấu, như vậy chẳng phải là sẽ nhạt hơn chút sao.

Chờ sau khi ăn xong, Chiêu Đệ và Lai Đệ cũng trở về, chào hỏi xong thì lập tức vào phòng làm việc làm quần áo.

Ba người Lâm Ngọc Trúc vốn cũng muốn đi vào.

Nhưng mẹ Lâm lại kêu Lý Hướng Vãn ở lại.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai chớp chớp đôi mắt vẻ tò mò, di chuyển từng bước từng bước nhỏ, ngồi trên cái ghế băng cạnh tường.

Thành thành thật thật, ra vẻ kiểu chúng con không nói câu nào, hai người cứ coi như không nhìn thấy đi.

Mẹ Lâm:...

Cái tính hóng hớt này đúng là không giống ai mà.

Lý Hướng Vãn thì lại đang suy nghĩ mẹ Lâm giữ một mình cô ấy lại là có chuyện gì.

Sau đó mẹ Lâm kể lại khái quát chuyện hôm nay mẹ Lý tới một lần, cũng bày tỏ kiến giải của mình.

Đoán là mẹ của Lý Hướng Bắc này sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của hai người.

Lý Hướng Vãn nghe xong, vô cùng cảm kích ôm lấy mẹ Lâm, rất tình cảm nói: “Mẹ nuôi là tốt nhất.” Nói xong, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.

Vốn Lâm Ngọc Trúc còn muốn nổi giận một hồi, nhưng nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, lại lặng lẽ ngồi lại xuống.

Ít nhiều cô cũng có thể hiểu được tâm tình của Lý Hướng Vãn.

Chuyển kiếp nghe thì có vẻ rất tuyệt vời, rất thú vị, giống như là nhặt được một món hời lớn, nhưng cảm giác cô độc nhìn quanh không có ai thân quen, như một cô hồn sống ở thế giới khác, làm cho trái tim con người ta lạnh lẽo.

Thấy Lý Hướng Vãn rơi nước mắt, mẹ Lâm đau lòng vừa lau nước mắt cho cô ấy vừa nói: “Sau này nhà mẹ nuôi chính là nhà của con. Ở đâu mà bị bắt nạt, cứ nói với mẹ nuôi, mẹ nuôi sẽ ra mặt cho con.”

Lý Hướng Vãn vừa khóc vừa cười gật đầu, lại ôm lấy mẹ Lâm thân thiết một hồi.

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai:...

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Dù sao thì cũng có chút nín nhịn.

Mà ở nhà họ Lý, Lý Hướng Bắc nhìn chằm chằm cái nồi đất trên bàn cơm một hồi lâu.

Mẹ Lý nhìn thấy, nhưng không nói lời nào, múc cho con trai “một bát nhỏ”, cũng múc cho mình và cha Lý một bát to.

Canh trong nồi đất cũng gần thấy đáy rồi.

Đối xử khác biệt như vậy, làm cho hai cha con nhà họ Lý có chút không hiểu ra làm sao.

Hai cha con đều không phải người nói nhiều, lặng lẽ uống canh.

Cha Lý uống một ngụm, mắt sáng bừng lên, cười nói: “Lấy được ở đâu vậy, uống rất ngon đó.”

“Uống ngon thì uống nhiều hơn chút.” Đừng hỏi nhiều.

Cha Lý thấy dáng vẻ vợ nhà mình không muốn nói nhiều thì vùi đầu uống canh.

Lý Hướng Bắc nếm thử một ngụm canh, suy đoán trong lòng lại sâu thêm mấy phần.

Chờ sau khi ăn xong, cha Lý vào phòng làm việc, mẹ Lý thì lại ngồi trên ghế sô pha đọc báo.

Lý Hướng Bắc đi tới, ngồi xuống hỏi: “Mẹ, không phải là mẹ tới nhà họ Lâm chứ?”

Mặt mẹ Lý bình tĩnh cất tờ báo trong tay đi, nhìn dáng vẻ mặt mũi nghiêm túc lại mang theo chút khẩn trương, đột nhiên có hơi đồng tình với lời mẹ Lâm.

Nếu như bà ấy nhúng tay vào quá nhiều thì ngược lại sẽ là con trai bà ấy chịu tội.

Vẻ mặt lại lạnh nhạt nói: “Bộ dáng này của con là sao hả, nếu như con người thật sự tốt thì mẹ cũng sẽ không phản đối. Vẫn cho rằng người làm mẹ như mẹ đây chỉ nhìn gia thế, mặc kệ hạnh phúc của con trai à? Là cái loại mẹ trong mắt chỉ có mỗi lợi ích thôi hả? Hoặc là con cảm thấy người mình tìm không đủ ưu tú?”

Năng lực đảo ngược vấn đề của mẹ Lý không thể khinh thường, làm cho Lý Hướng Bắc nghẹn họng chỉ nói được một câu: “Em ấy rất tốt, rất ưu tú.” Rồi không biết nói gì thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment