Chương 844 - Chẳng phải đứa nhỏ này còn tốt hơn thằng nhóc thối nhà họ Vương nhiều sao 2
Mẹ Lý cạn lời liếc mắt nhìn con trai nhà mình, nói: “Chỉ là muốn xem xem là cô gái như thế nào mà làm cho con ngày nào cũng như bị hớp hồn vậy. Nếu như đã nói tới chuyện này, mẹ cũng muốn hỏi xem, con có thái độ gì với đoạn tình cảm này.”
Lý Hướng Bắc trịnh trọng nghiêm túc nói: “Không phải là cô ấy không lấy.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, khi con trai dùng vẻ mặt như vậy nói ra bảy chữ này, mẹ Lý cũng đã biết, lời này là nghiêm túc.
Suy nghĩ một chút tới lời của mẹ Lâm, mẹ Lý thầm nói: Đứa con trai đáng thất vọng này.
Tiếp tục mở tờ báo ra, chậm rãi nói: “Vậy thì cứ ở bên nhau thật tốt đi, mẹ không nhúng tay vào chuyện này, chuyện của con, tự con làm chủ. Đều nói cưới vợ phải lấy người hiền, vợ không hiền họa ba đời, mẹ có thể không nhìn gia cảnh. nhưng nếu như nhâm phẩm, tâm tính không tốt, cũng không thể ở nhà chúng ta lâu dài được. Điểm này, tự con hiểu rõ trong lòng đi.”
Mặc dù cảm thấy cô gái kia không tệ, nhưng cũng không thể hoàn toàn nghe lời của một bên, mẹ Lý vẫn hy vọng con trai nhà mình giữ được sự tỉnh táo, có thể nhìn nhận được nhân phẩm của đối phương.
Lý Hướng Bắc nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sô pha, nói: “Em ấy không phải người có ánh mắt thiển cận, không phân biệt phải trái.”
Mẹ Lý:...
Bên này mẹ con tâm sự, còn nhà họ Thẩm bên kia lại khá náo nhiệt.
Hôm nay đúng lúc mẹ Thẩm được nghỉ làm, mẹ của Tô Thanh Hoa mẹ Tô đột nhiên tới cửa nói chuyện phiếm.
Quan hệ của hai nhà không tính là quá thân, cả một năm cũng không tụ tập được mấy lần.
Có câu không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo (không có việc thì không tìm tới), trò chuyện hồi lâu, mẹ Thẩm cũng không nghe ra là đối phương có mục đích gì.
Trong khi mẹ Thẩm còn đang lạc trong sương mù thì Thẩm Bác Quận đã về.
Mẹ Tô thấy Thẩm Bác Quận đi vào nhà, mặt tươi cười nói: “Tiểu Quận càng ngày càng đẹp trai nhỉ, nói ra thì, trong khu của chúng ta không có mấy người có thể so sánh với thằng bé.”
Mẹ Thẩm giả cười hai cái, khiêm tốn nói: “Đám trẻ trong khu chúng ta đúng thật là không tệ, thằng nhóc nhà họ Lý kia không phải cũng thi đỗ Bắc Đại sao.”
Mẹ Thẩm vốn còn muốn nói tới chuyện thằng nhóc nhà họ Vương cũng thi đỗ đại học, nhưng nghĩ lại chuyện hai nhà ầm ĩ không vui, thì vội vàng dừng lời nói lại.
Đột nhiên trong lòng có một tia hiểu rõ, không phải nhà họ Tô này tới là vì con trai bà ấy chứ.
Hai người ở đây trò chuyện, Thẩm Bác Quận cũng khá lễ phép chào: “Dì Tô.”
Mẹ Tô cười một tiếng, nói: “Tiểu Quận cũng tới đây ngồi đi, đã nhiều năm không gặp rồi, để dì ngắm kỹ một chút xem nào.”
Mặc dù trong lòng Thẩm Bác Quận có cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lễ phép ngồi xuống, nói chuyện phiếm cùng.
Mẹ Tô càng nhìn Thẩm Bác Quận, trong lòng càng thích, thầm nói: Chẳng phải đứa nhỏ này còn tốt hơn thằng nhóc thối nhà họ Vương nhiều sao.
Vừa trò chuyện vừa hỏi: “Bây giờ Tiểu Quận cũng đã hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi rồi nhỉ?”
Mẹ Thẩm ôn hòa gật đầu cười.
“Ra ngoài làm việc mấy năm, cũng làm chậm trễ chuyện hôn nhân đại sự, thế đã có người yêu chưa?” Mẹ Tô hỏi giống như đang trò chuyện việc nhà vậy.
Vừa nói ra những lời này, trong chớp mắt hai mẹ con nhà họ Thẩm đều hiểu ý đồ của đối phương.
Mẹ Thẩm biết con trai đã có người yêu, liền nhìn con trai nhà mình một cái, tỏ ý tự anh tỏ thái độ.
Thẩm Bác Quận cười nói: “Dì Tô, cháu có người yêu rồi, chỉ là hiện đối phương đang học đại học, hôn sự sẽ phải đẩy lùi về sau. Nói ra thì cũng có quen biết với Tô Thanh Hoa đấy, đều là thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn.”
Mẹ Tô vừa nghe vậy, trong mắt có tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã che đậy lại.
Cố làm ra vẻ vui mừng nói: “Vậy còn phải chờ mấy năm nữa mới có thể ăn kẹo hỉ của cháu rồi.”
Thẩm Bác Quận cười một tiếng, sau đó nói: “Dì Tô, hai người trò chuyện đi ạ, cháu về phòng làm việc trước.”
Mẹ Tô gật đầu một cái, nhìn bóng lưng Thẩm Bác Quận với vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Mẹ Thẩm cười nói: “Đơn vị của chúng tôi có không ít thanh niên chưa lập gia đình, tướng mạo, gia thế cũng rất không tồi. Hay là tôi giới thiệu cho Thanh Hoa nhé?”
Mẹ Tô lắc đầu một cái, cảm khái nói: “Đứa con gái này của tôi có chủ kiến, chuyện hôn nhân không khiến tôi phải phí tâm. Cũng là chuyện nhà họ Vương lần đó quá... Aizz, không nói tới nữa.”
Mẹ Thẩm ôn hòa khuyên lơn: “Con gái lớn không nghe mấy người làm trưởng bối như chúng ta nữa đâu. Nhưng bà cũng nên nghĩ thoáng ra, Thanh Hoa là một cô gái tốt như vậy, còn sầu lo không tìm được người tốt sao.”
Mẹ Tô cười gật đầu, nói: “Cũng đúng.”