Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 845 - Chương 845 - Sau Này Con Sẽ Dựa Vào Mẹ Nuôi Sống Rồi 1

Chương 845 - Sau này con sẽ dựa vào mẹ nuôi sống rồi 1
Mục đích của mẹ Tô coi như xôi hỏng bỏng không, tán gẫu đôi câu rồi rời đi.

Mẹ Thẩm khách sáo tiễn người ra khỏi nhà, rồi xoay người đi vào phòng con trai, gõ cửa.

Chờ sau khi vào phòng, ngồi ở mép giường, nhìn đứa con trai đang đọc sách nói: “Bạn gái của con là như thế nào?”

Thẩm Bác Quận để sách trong tay xuống, xoay người lại nói: “Vẫn còn đang nỗ lực.”

Mẹ Thẩm hiểu ý cười một tiếng, nói với giọng mang theo mấy phần nghiêm túc: “Cũng đừng để tới cuối cùng lại ra về tay trắng, bây giờ tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa đâu. Đừng giống như chú út của con, ba mươi tuổi mà còn chưa thấy bóng dáng người yêu đâu. Bây giờ bên ngoài đang đồn là chú út của con... Thôi vậy, dù sao thì con cũng tự tính toán trong lòng đi.”

Thẩm Bác Quận gật đầu một cái, khuyên nhủ, xoa dịu nói: “Bởi vì công việc nên chúng con vẫn luôn ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều, chẳng phải con gái nhà người ta nên tìm hiểu con nhiều hơn chút sao. Đợi người ta tìm hiểu xong rồi, có thể con sẽ mang một người con dâu về cho mẹ.”

Mẹ Thẩm cười một tiếng, dò xét con trai nhà mình từ trên xuống dưới, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, cần khí chất có khí chất, sao còn chưa mê hoặc được con gái nhà người ta chứ.

Lại còn phải tìm hiểu tường tận rồi mới chịu thành thân.

Vậy rõ ràng cho thấy con trai không đủ năng lực mà.

“Một năm, nhiều nhất là một năm, nếu như một năm mà con còn không tự xử được, vậy thì dẫn mẹ tới cửa cầu thân đi. Con cũng để cho mẹ an tâm chút.” Nếu như trước ba mươi tuổi còn chưa ổn định được, vậy thì tim bà ấy cứ mãi không hạ xuống được.

Quá mệt mỏi.

Thẩm Bác Quận buồn cười gật đầu một cái, nhưng trong lòng lại nghĩ, không bằng bây giờ lập tức đi cầu thân đi.

Nhưng nghĩ tới cô nhóc kia tự có dự tính của mình thì cũng chỉ có thể kéo dài về sau thôi.

Mẹ Tô ra khỏi nhà họ Thẩm, thở dài một tiếng, vẻ mặt không hài lòng đi tới nhà họ Lý.

Mẹ Lý thấy em gái tới cửa, lười để ý, vẻ mặt như thường nói: “Đây là đang gặp khó ở nhà ai hả?”

“Nhà ai được nữa chứ, nhà họ Thẩm chứ đâu. Quả đào mình coi trọng đều bị người ta hái đi rồi.” Mẹ Tô nói với vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Mẹ Lý vừa nghe thì lập tức cười.

Nói: “Em vừa ý thằng nhóc nhà họ Thẩm, không đùa chứ, bạn gái của người ta rất đẹp đó.”

Mặc dù không đẹp bằng của con trai mình, nhưng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ngoan ngoãn, khôn khéo, vừa nhìn đã làm người ta yêu thích.

“Chị đã gặp rồi hả?” Mẹ Tô tò mò hỏi: “Có tốt bằng Thanh Hoa nhà em không?”

“Có tốt hay không thì thằng nhóc người ta cũng thích rồi.” Mẹ Lý vừa nói, vừa suy nghĩ, cuối cùng cũng nói một câu: “Không được, sau này chị phải lui tới nhà họ Thẩm nhiều hơn mới được.”

Mẹ Tô: ????

Có ý gì.

...

Lâm Ngọc Trúc bên này làm xong lô quần áo cuối cùng thì trường học cũng đã khai giảng rồi.

Đôi uyên ương cô và anh Thẩm lại phải chia xa rồi.

Ngay trước mặt Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nói với vẻ rất xuân nhớ thu: “Lại phải chịu đủ nỗi khổ tương tư rồi.”

Lý Hướng Vãn hừ một tiếng: “Ban đầu cách xa một vạn dặm mà cũng không thấy cô nhớ nhiều như vậy.”

“Khoảng cách xa, chú trọng nhất là tinh thần cùng cộng hưởng. Bây giờ cách gần nhau, vậy không chú trọng và an ủi tâm hồn thì sao được.” Lâm Ngọc Trúc nghiêm trang nói bậy nói bạ.

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai:...

Lười để ý tới cô.

Khai giảng chuyện làm cho Chiêu Đệ không yên tâm nhất là Lai Đệ, cố ý mua chút bánh ngọt từ trong thành phố về cho mẹ Lâm.

Mẹ Lâm nhìn cô ấy với vẻ mặt rất trách cứ, dọa dẫm nói: “Lần sau không được phép mua cái gì nữa. Dì coi hai chị em các cháu như là con cái nhà mình vậy. Đứa nhỏ Lai Đệ này lại ngoan ngoãn, tình cảm hai mẹ con ta cũng rất tốt.”

Chiêu Đệ cảm kích cười một tiếng, vẫn lưu luyến không thôi trở về trường học.

Bây giờ Lâm Ngọc Trúc mới đi học được nửa học kỳ thì đã được vinh danh thăng làm học tỷ, đúng là năm tháng không chừa một ai.

Người trong ký túc xá gặp lại Chiêu Đệ, đều vô cùng vui vẻ, biết được cô ấy dẫn em gái tới, không khỏi nhìn cô nhóc nhu nhược này với cặp mắt khác xưa.

Là một người chị rất có trách nhiệm.

Chiêu Đệ được khen tới đỏ cả mặt.

Mọi người cũng khen mẹ Lâm lương thiện.
Bình Luận (0)
Comment