Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846 - Sau Này Con Sẽ Dựa Vào Mẹ Nuôi Sống Rồi 2

Chương 846 - Sau này con sẽ dựa vào mẹ nuôi sống rồi 2
Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc rất đắc ý, không tránh khỏi lại khoe khoang cụ bà nhà mình một phen.

Cứ như vậy, kiếp sống học tập bài vở luẩn quẩn lại bắt đầu.

Bây giờ đã xuất hiện tranh luận giữa sinh viên là con em công nông binh và những sinh viên tham gia kỳ thi đại học.

Lâm Ngọc Trúc làm sao cũng không ngờ tới, để chứng minh ai mới thật sự là người nối nghiệp xây dựng đất nước mà các bạn học của cô càng chăm chỉ, khắc khổ, hiếu học hơn.

Chuyện này đã làm cho ba người Lâm Ngọc Trúc mở ra kiếp sống luẩn quẩn ở cấp bậc địa ngục.

Làm cho ba người chết đi sống lại, thời gian lặng lẽ trôi tới cuối năm 79.

Là lúc sau khi chính sách cho phép thành lập hộ cá thể.

Con trai út của ông Dương đúng lúc cũng đã sửa sang lại hai căn nhà rất tươm tất.

Dưới sự cổ động của Lâm Ngọc Trúc, cha Lâm và mẹ Lâm mở một tiệm bán lẩu bọ cạp dê (Bọ cạp dê là xương sống hoàn chỉnh của dê với thăn và tủy sống. Bọ cạp dê là một món ăn Sơn Đông, thường được gọi là bọ cạp dê vì hình dáng khá giống với bọ cạp. Bọ cạp dê thường được dùng để làm nước lẩu trong, ăn rất ngon.)

Bàn ghế, đồ gia dụng, dụng cụ, nguyên liệu nấu ăn về cơ bản đều là Lâm Ngọc Trúc móc nối đường dây mua về.

Công thức lại là của Lâm Ngọc Trúc, mẹ Lâm dứt khoát đề xuất là hai ông bà sẽ làm công cho cô.

Lâm Ngọc Trúc che miệng cười một tiếng, nói: “Vậy thì không thú vị, làm công ăn lương, chắc là cha con sẽ không có động lực đâu.”

“Kiếm tiền cho con gái nhà mình, như vậy là đã có động lực rồi.” Cha Lâm cười ha hả nói.

Nhưng Lâm Ngọc Trúc lại vô cùng kiên trì giữ nguyên chế độ chia hoa hồng.

Sau một phen tranh luận, mẹ Lâm giảm tám phần lợi nhuận xuống còn ba phần, nếu như còn từ chối nữa thì mẹ Lâm bày tỏ bọn họ sẽ không mở nữa, vẫn tiếp tục đi bày hàng bán vỉa hè

Lâm Ngọc Trúc không còn cách nào, cười đùa nói: “Sau này con phải dựa vào mẹ nuôi sống rồi.”

“Còn chưa biết là rốt cuộc có thể kiếm tiền hay không đây này.” Mẹ Lâm buồn cười nói.

Còn chưa kiếm được tiền mà đã ảo tưởng giàu có rồi, tâm thái đứa con gái già của bà không phải tốt ở mức bình thường.

Lâm Ngọc Trúc ôm mẹ Lâm, lắc lắc, mềm mại nói: “Kiếm được tiền, nhất định có thể kiếm được tiền. Mẹ quên ông cụ bán nhà cho Lập Dương rồi hả, ông ấy đã tính mệnh của con là có vận làm giàu, nhất định sẽ là nhà giàu một phương. Điều này đã thể hiện là con rất có mắt nhìn.”

Mẹ Lâm buồn cười gật đầu một cái, nói: “Được, dù sao cũng thử chút, nếu như không kiếm được tiền thì con cũng đừng có khóc nhè đó.”

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha, tiến lên thơm cụ bà một cái.

Dọa cho mẹ Lâm giật cả mình, vỗ vỗ khuôn mặt đầy ý cười của con gái già nhà mình nói: “Càng ngày càng không đứng đắn rồi.”

Cứ như vậy, chọn một ngày, tiệm bán lẩu bọ cạp dê được khai trương.

Cửa hàng bên này được coi là đại sảnh, nhà giữa, phòng ngủ phía đông, tây ở sân sau đều bị ngăn thành các phòng đơn coi như là phòng riêng.

Làm như vậy thì kích thước của tiệm bán lẩu cũng khá rộng rãi.

Ba ngày trước khi khai trương, miễn phí toàn bộ rau thả lẩu.

Cũng bởi vì chuyện này mà có không ít người qua đường bị cuốn hút vào đây.

Khi tiệm bán lẩu treo bảng hiệu, có không ít người đi đường hóng hớt hỏi thăm xem muốn mở cửa tiệm gì.

Cha Lâm và mẹ Lâm cực kỳ kiên nhẫn tuyên truyền từng lần từng lần một.

Chờ tới ngày khai trương, có không ít người nghe danh mà tới.

Lẩu bọ cạp dê không chắc chắn sẽ hot ở phương nam, nhưng ở thủ đô thì chắc chắn sẽ hot.

Có không ít dân bản xứ thích ăn món này.

Vừa nghe là tiệm lẩu bọ cạp dê, cả nhà đều tới ăn một bữa, ăn là có thể hồi tưởng lại, rất náo nhiệt.

Ngày khai trương trực tiếp có khởi đầu thuận lợi.

Về cơ bản đại sảnh ngồi đầy người, phòng riêng cũng hết hơn một nửa, chuyện này làm cho mẹ Lâm và cha Lâm rất có lòng tin, toàn bộ quá trình đều vui cười không khép miệng lại được.

Thu từng tờ từng tờ tiền đại đoàn kết vào trong tay, đúng là rất sảng khoái.

Chờ tới buổi tối sau khi đóng cửa tiệm, cả nhà ngồi xuống tính toán sổ sách, buôn bán gần nửa ngày lợi nhuận có hơn một trăm.

Chuyện này làm cho mẹ Lâm và cha Lâm vui mừng khôn xiết.

Vậy có nghĩa là, làm ăn thuận lợi rồi thì sau này sẽ càng ngày kiếm càng nhiều hơn.

Mẹ Lâm lập tức nói: “Mẹ sẽ dẫn dắt cha con làm mấy ngày, chờ khi làm quen tay rồi, ngày nào mẹ cũng sẽ chuẩn bị nguyên liệu thật tốt, hầm thịt, cha con có thể làm những việc còn lại. Tới khi đó thuê thêm hai nhân viên phục vụ hỗ trợ, mẹ sẽ tiếp tục đi bày sạp bán quần áo.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cười một tiếng, cụ bà kiếm tiền cũng kiếm tới nghiện rồi.
Bình Luận (0)
Comment