Chương 848 - Đoàn kết chính là sức mạnh 2
Lý Hướng Vãn được khen mà bật cười, nhưng nghĩ là đang họp, phải nghiêm túc, nghiêm mặt lại, hỏi: “Sau khi hai người tốt nghiệp có tính toán gì không? Muốn tìm công việc ổn định hay là ra biển buôn bán.”
Vương Tiểu Mai nghĩ cũng không hề nghĩ đã nói: “Bên nào kiếm được tiền hơn thì làm cái đó.”
Lý Hướng Vãn nhìn Lâm Ngọc Trúc, sau khi khẽ ho một tiếng thì nói: “Cho phép tôi đi công tác nửa năm, một năm, có được không?”
Trong lòng Lâm Ngọc Trúc còn có vài dự định khác.
Lý Hướng Vãn gật đầu một cái, nói: “Nếu như đơn vị phân chia, chúng ta có thể đi công tác nửa năm, một năm trước, tích lũy chút quan hệ. Ít nhiều thì về sau cũng sẽ có chút hỗ trợ. Vậy thì tiếp theo, làm một mình hay là hùn vốn chung?”
Vương Tiểu Mai không có chủ kiếm nhìn Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc.
Hiển nhiên là cô ta muốn hùn vốn chung.
Lâm Ngọc Trúc nói với vẻ mặt rất kinh ngạc: “Cô vẫn muốn làm một mình à?”
Lúc này nhìn biểu cảm của Lý Hướng Vãn giống như nhìn một kẻ bạc tình vậy.
Lý Hướng Vãn:..
Lặng lẽ nói: “Tôi sợ các cô có.”
Lâm Ngọc Trúc khẽ ho một tiếng, nói: “Đúng là có muốn làm một “nghề tay trái” nho nhỏ.” Cô cũng học tiếng Trung, không làm nhà văn được thì cũng phải làm người bán sách chứ.
Dù sao cũng phải làm ra một cái danh tiếng thương nhân nho nhã.
Lý Hướng Vãn trợn trắng mắt nhìn với vẻ mặt khinh thường, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Theo sự phát triển của thời đại, sức lực của một người là có hạn, tài sản của con người cũng có hạn. So với hộ cá thể, tôi cho rằng kết hợp tài sản thành lập công ty có tiền đồ hơn. Chúng ta sẽ thành lập công ty không bị giới hạn trong một lĩnh vực nào cả, cái gì kiếm được tiền thì chúng ta làm cái đó. Trước mắt sẽ tích cóp thực lực. Tôi tin tưởng quốc gia của chúng ta sẽ càng ngày càng phồn vinh, hưng thịnh, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày giống như nước ngoài, có trung tâm mua sắm, có những chỗ ăn chơi cỡ lớn như quán bar. Mà phương hướng mục tiêu của tôi chính là nó. Cho nên... các cô hiểu không?”
Vương Tiểu Mai đảo đảo mắt, ngu ngơ nói: “Nghe theo cô.”
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc một hồi, nhưng thật ra đã hiểu ý của Vương Tiểu Mai, mọi người cùng góp tài sản mở công ty, còn có thực lực đi cạnh tranh địa bàn.
Năng lực phát triển của một người quá chậm.
Trong thời đại cạnh tranh sau này, rất dễ dàng trở thành đoạn kết của trào lưu.
Cũng ngu ngơ nói: “Tôi hiểu, đoàn kết chính là sức mạnh.”
Lý Hướng Vãn cũng không để ý xem hai cô nghe có hiểu hay không, bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm.
Biết là đoàn kết, cùng chung phát triển là được rồi.
Nói tới chuyện trước mắt trước: “Tôi nghĩ, trước mắt chúng ta mở một cửa hàng bách hóa nhỏ ở cửa hàng này đi.”
Vương Tiểu Mai suy tính một hồi, nghi vấn hỏi: “Tương tự với Cung Tiêu Xã à?”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: “Đúng là như vậy.”
“Nhỏ như sợi chỉ, lớn thì là đồ điện gia dụng, chúng ta đều có thể bán.” Lý Hướng Vãn nói với vẻ mặt rất có khí phách và niềm tin.
Dứt lời, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai vỗ tay.
Bởi vì hai người cổ vũ hết sức, khóe miệng Lý Hướng Vãn khẽ nở nụ cười, nói: “Chuyện này còn phải thảo luận kỹ hơn, để xem bên Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương bên đó thế nào trước đã. Nếu như có thể móc nối đường dây nhập hàng, vậy thì chúng ta có thể nhập hàng từ chỗ bọn họ. Nói cách khác, đã chuẩn bị xong cách lấy tiền rồi. Nếu như có ý tưởng kiếm tiền nào thì đều có thể nói ra, chúng ta sẽ thương lượng với nhau.”
Vương Tiểu Mai: “Không có ý kiến.”
Lâm Ngọc Trúc: “Tôi sẽ suy nghĩ thử xem.”
Lý Hướng Vãn: “Được, vậy thì tan họp.”
Một cuộc họp quyết định hướng đi tương lai của ba người cứ giải tán qua loa như vậy.
Vương Tiểu Mai ngồi bên cạnh máy may, tính toán của cải của mình.
Lâm Ngọc Trúc thì lại đang suy nghĩ, nhà sau lớn như vậy, không dùng tới thì đáng tiếc biết bao.
Vì vậy...
Ngày hôm sau, cô cầm ra một vài bản thảo mơ mơ hồ hồ của đồ gia dụng dưa cho Lý Hướng Vãn xem.
Vẻ mặt đối phương mờ mịt, hỏi với vẻ như được mở rộng tầm mắt: “Bản thảo này của cô chính là đồ gia dụng à?”
Lâm Ngọc Trúc khẽ ho một tiếng, trong lòng nghĩ đây là hình vẽ cô đã phát huy năng lực lớn nhất của mình để vẽ theo mẫu.
Đúng là không tệ mà.
Tự mình cảm thấy hài lòng nói: “Mặc dù tôi không giỏi mỹ thuật lắm, nhưng sức tưởng tượng lại rất phong phú. Tôi nghĩ là cửa hàng ở nhà sau chúng ta có thể bày bán một vài đồ gia dụng, mở tiệm bán đồ gia dụng. Tôi sẽ suy nghĩ đại khái hình dáng của đồ da dụng ra cho cô, cô xem có thể trau chuốt lại sơ sơ bản thảo được không. Có thể vẽ được cả quần áo, vậy đồ gia dụng cũng không khó chứ nhỉ?”
Lý Hướng Vãn định thần lại nhìn bản thảo hồi lâu, sau đó nhắm mắt lại, thanh tẩy đầu óc, cô ấy sợ nếu còn nhìn tiếp nữa thì ngay cả quần áo cũng không biết vẽ luôn.
“Trước mắt nhà máy đồ gia dụng còn thuộc quyền sở hữu của nhà nước, không chắc chắn sẽ nhận đơn hàng nhỏ như của chúng ta này. Nhưng tìm thợ mộc tự làm thì phải tìm một người đáng tin.” Nếu như chất lượng không tốt thì sẽ phá hủy danh dự.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cằm, nói: “Thợ mộc à, anh rể hai của tôi cũng có chút tay nghề.”
Chỉ là phải suy nghĩ xem làm sao để dao động cả nhà kia tới đây...
Nói ra thì, dầu gì chị hai cô cũng được coi là nhân viên công vụ.
Ai ya ya, không biết có chịu nhận công việc này hay không đây.
Lý Hướng Vãn lại chuyển tầm mắt lên cái được gọi là bản thảo kia, gật gật đầu: “Cũng không phải là không có chút gợi ý nào...”