Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 850 - Chương 850 - Nhưng Ngẫm Lại Lúc Nãy Hình Như Mình Đã Hét Mẹ Của Mình.… 2

Chương 850 - Nhưng ngẫm lại lúc nãy hình như mình đã hét mẹ của mình.… 2
Hai vợ chồng đi khám rồi, cũng không khám ra vấn đề gì.

Mặc dù mẹ chồng không nói gì, nhưng chị hai Lâm rất buồn phiền.

Vô cùng buồn phiền.

Đúng lúc đang buồn phiền, chủ nhiệm ném văn kiện xuống, một trận mắng xối xả ập xuống đầu: “Lâm Ngọc Lan, văn kiện này mấy ngày trước kêu cô tuyên truyền ra ngoài, cô đã tuyên truyền chưa?

Cái thái độ làm việc nhàn tản này của cô phải sửa đổi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Chị hai Lâm vẻ mặt ngơ ngác nhìn văn kiện trên bàn, nói với cô ấy lúc nào?

Hít sâu một hơi, cô ấy sắp nhịn không nổi rồi.

Giờ đã bắt đầu thâm độc ra ngoài mặt luôn rồi.

Đúng lúc này điện thoại trong văn phòng vang lên, đồng nghiệp ở đối diện bắt máy chưa nói được hai câu, liền vô cùng nhỏ giọng nói với chị hai Lâm: “Ngọc Lan, điện thoại của mẹ cô.”

Chị hai Lâm bình phục lại tâm trạng, đi qua nhận điện thoại, kìm nén nói: “A lô, mẹ ạ.”

Nghe giọng nói này, mẹ Lâm liền biết con gái không vui, quan tâm hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi? Sao nghe không vui vậy.”

Chị hai Lâm bĩu môi, hỏi: “Lâu thế mới gọi điện thoại đến, mẹ với cha con khi nào thì trở lại.”

“Sắp rồi, hôm nay nhận được thư của chị cả con, nghe nói có em bé rồi, thế nào, cả nhà chị cả con đều tốt cả chứ.”

“Rất tốt ạ.”

“Sao con vẫn chưa có tin tức gì vậy.”

Mẹ Lâm chỉ là thuận theo câu chuyện hỏi một câu, nào ngờ chị hai Lâm lập tức xù lông luôn.

Gào lên nói một lèo: “Ngày ngày giục ngày ngày giục, bên đó hỏi con, bên này cũng hỏi con, con sao biết được tại sao con lại không mang thai chứ.

Không chừng là bị người ta bắt nạt nên không mang thai được.

Ngày ngày ở đây chĩa mũi nhọn vào con, cũng không biết đã tạo cái nghiệp gì, kiếp trước là con đào mồ mà nhà cô ta hay sao.

Hứ, chờ đấy, chờ có ngày con nhịn không nổi nữa, con viết bức thư lên trên tố cáo cô ta.

Tố cô ta quan lại bao che nhau, ỷ thế ức hiếp người, ở đây không ai quản, con liền tố cáo ở nơi lớn hơn.

Chưa thấy bắt nạt người như vậy bao giờ.

Con mệnh cứng, chính là như cục đá, con xem quả trứng này con có thể nghiền nát cô ta không.”

Chị hai Lâm bla bla nói một đống, nói đến không thể sảng khoái hơn được nữa.

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, các đồng nghiệp đều ngạc nhiên đờ cả ra, chủ nhiệm ngồi ở gian trong mặt mày xanh lét.

Sa sầm mặt bước tới đây, quát lớn nói: “Lâm Ngọc Lan cô đây là thái độ gì, điện thoại chung thành của nhà cô rồi hả?

Cô còn tố cáo người, tôi thấy người đầu tiên nên tố cáo chính là cô đó.”

Chị hai Lâm bíp một tiếng cúp điện thoại, trực tiếp đốp lại :”Khắp văn phòng này nhà ai chả có chuyện, người khác được nghe, mỗi tôi không được nghe.

Sao cô không nói cô ấy, gọi điện thoại vì việc riêng ít lắm chắc.

Còn làm như người khác không nghe thấy, kém xa so với chủ nhiệm cũ.

Chẳng phải là nhờ quan hệ mà vào làm hay sao, vênh váo cái gì.

Vị trí này vốn dĩ không phải là của cô, còn không biết tém lại chút, ở đây bắt nạt ai hả.

Có quan hệ thì ghê gớm lắm chắc, ai sợ cô.”

Chủ nhiệm mới vào lúc này nội tâm cực kì phức tạp, vừa tức vừa hơi sợ, sợ người liều lĩnh này tố cáo cô ta thật.

Hai người đối chọi một lúc, vẫn là chủ nhiệm chịu thua, cười nói: “Gần đây công việc quả thật nhiều, có phải áp lực lớn, tâm trạng không tốt hay không, hay là, cho cô nghỉ phép một thời gian để nghỉ ngơi, điều chỉnh lại tâm trạng nhé.”

Chị hai Lâm hừ một tiếng, không nói gì nữa.

“Vậy đi, Tiểu Trương, cô phê giấy nghỉ phép cho cô ấy.

Người trẻ tuổi đừng có nỗi buồn, có chuyện gì hoàn toàn có thể nói ra, trên công việc có khó khăn vướng mắc đều là hiện tượng bình thường cả.

Được rồi, mọi người đừng nhìn nữa, mau làm việc đi.” Nói xong, chủ nhiệm xám xịt về văn phòng.

Chị hai Lâm mím môi, trong lòng vô cùng hả giận.

Nhưng ngẫm lại lúc nãy hình như mình đã hét mẹ của mình....
Bình Luận (0)
Comment