Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 852 - Chương 852 - Tai Của Người Ta, Thính Lắm Đấy 2

Chương 852 - Tai của người ta, thính lắm đấy 2
Chị hai Lâm túm lấy Lâm Ngọc Trúc thầm nói: “Quán cơm này kiếm được tiền phết nhỉ?”

Lâm Ngọc Trúc chế nhạo nói: “Không kiếm tiền thì sao hai vợ chồng già lại vui quên cả trời đất vậy được, đến cả quê cũng không về nữa.”

Chị hai Lâm nghĩ đến mức lương mình kiếm muốn chết mà chả có bao nhiêu, lại còn ngày ngày bị bắt nạt, vô cùng cảm khái.

Lâm Ngọc Trúc thấy chị hai Lâm có dáng vẻ suy tư, thầm cười trong lòng, nghĩ: động lòng thì dễ nói rồi.

Buổi chiều, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng đến.

Thấy hai con gái nuôi của mẹ Lâm, tâm tình của chị hai Lâm rất phức tạp....

Bầu không khí có một chút ngượng ngùng.

Chị hai Lâm đến thì không sao, nhưng dẫn anh rể theo thì tính chất khác đi rồi.

Con rể là khách, mẹ Lâm hiển nhiên phải làm một bàn đồ ăn thật tử tế để tiếp đón một chút.

Ba người Thẩm Bác Quận, Lý Hướng Bắc và cả Lý Bàn Tử cũng qua để tạo náo nhiệt.

Thấy Thẩm Bác Quận, chị hai Lâm ngồi ở đó nghiêm trang bày ra tư thế chị gái nhìn em rể, vẻ mặt nhìn kĩ mà nhìn người ta, cũng không biết nhìn ra được cái gì, lại phô trương ngồi ở đó hỏi này hỏi nọ.

Thẩm Bác Quận tính tình rất tốt mà trả lời.

Lâm Ngọc Trúc ngồi ở một bên ôm mặt: ...

Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm phát hiện, cho chị hai Lâm một cái tát, lúc này chị hai Lâm mới dời đi lực chú ý.

Hai đôi tình nhân khác cúi đầu cười trộm.

Bữa cơm này ăn vô cùng náo nhiệt.

Ngày hôm sau, mẹ Lâm dẫn con gái và con rể đi bệnh viện.

Kiểm tra một lượt, mọi chỉ số đều bình thường, bác sĩ an ủi nói: “Có thể là do áp lực tinh thần quá lớn, thả lỏng tâm trạng, không chừng liền mang thai thôi. Cứ thuận theo tự nhiên.”

Mẹ Lâm nghe thấy sức khỏe của con gái và con rể đều không có vấn đề gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì, sớm muộn sẽ có thể mang thai.

Ra khỏi bệnh viện còn an ủi hai vợ chồng: “Các con cũng đừng gấp, có thể chỉ là duyên phận chưa đến, duyên phận đến rồi sẽ có con thôi.”

Đến cả bệnh viện lớn ở Kinh Đô đều nói chị hai Lâm không có vấn đề, chị hai Lâm hiển nhiên rất vui sướng, ngẩng đầu lên, hung hăng nói: “Con mới không vội có em bé, có thể mang thai thì con sinh, không có thì kệ nó, có bản lĩnh....”

Thấy con gái lại phạm phải ngu ngốc, mẹ Lâm tiến lên cho một cái tát: “Đừng nói nữa, nói khiến cho người ta đau cả đầu.” Sau đó cười nói với con rể: “Mộc Sâm, đừng chấp nhặt với nó.”

Chồng của chị hai Lâm - Tôn Mộc Sâm nhếch miệng cười, vô cùng thật thà nói: “Hai ngày nay Tiểu Lan phải chịu chút ấm ức, nói một số lời xả giận thôi ạ.”

Mẹ Lâm thấy con rể không tức giận, liền đối với con rể càng thêm nhiệt tình, cũng không thèm để ý con gái, suốt dọc đường chỉ nói chuyện với con rể.

Chị hai Lâm bĩu môi đi theo sau.

Khi biết sức khỏe của hai vợ chồng đều bình thường, Lâm Ngọc Trúc có thời gian liền đưa hai người đi dạo chơi Kinh Đô, Thẩm Bác Quận có thời gian cũng sẽ đi cùng.

Chị hai Lâm nhìn Thẩm Bác Quận càng thêm hài lòng, gian xảo nói với em gái mình: “Thảo nào em không cần Khâu Minh nữa, có người ở đó nổi bật như vậy, Khâu Minh quả thật không vừa mắt cho lắm.”

Thẩm Bác Quận tai thính nghe được rõ mồn một lời này, quay đầu qua, ý vị thâm trường nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái.

Lâm Ngọc Trúc cười gượng, nội tâm hận không thể xé nát chị hai Lâm ngay tại chỗ.

Về nhà liền nổi giận đùng đùng tìm mẹ Lâm làm chủ: “Mẹ, nhị bảo Lâm Ngọc Lan của mẹ nhắc tới Khâu Minh ở ngay trước mặt Thẩm Bác Quận.”

Mẹ Lâm là ai chứ, một câu nói liền hiểu rõ tất cả.

Chị hai Lâm dựa vào cạnh cửa, cười hề hề, yếu ớt nói: “Nói nhỏ như vậy, hẳn là không nghe thấy đâu.”

“Tai của người ta, thính lắm đấy.”

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngưng trọng.

Mặc dù chị hai Lâm không bị hai người đánh hội đồng, nhưng tối hôm đó cũng chẳng tốt hơn là bao.

Chỉ một chữ thảm.

Cha Lâm ngồi ở gian nhà chính vui cười hớn hở nghe.

Còn anh rể muốn cứu vợ nhưng không dám động.
Bình Luận (0)
Comment