Chương 853 - Thế thì chờ ngày nghỉ, chọn một thời gian đi 1
Tuy rằng chị hai Lâm đã rất thảm, nhưng trong lòng Lâm Ngọc Trúc vẫn rất buồn phiền.
Người trong ký túc xá thấy cô như vậy liền chọc ghẹo, hỏi cô đã gặp phải chuyện khó khăn gì, nói ra để cho mọi người vui vẻ xem nào.
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, lật sách soàn soạt.
Ngày hôm sau Thẩm Bác Quận liền tới trường học tìm cô, vừa tới liền hỏi Khâu Minh là ai.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, lừa gạt nói: “Ai chẳng có chút quá khứ chứ.”
Thần sắc Thẩm Bác Quận đờ ra, u oán nói: “Nhưng anh không có.”
Lâm Ngọc Trúc bị nghẹn suýt thì sặc nước miếng.
“Chính là một người anh ở nhà bên, có một chút xíu hảo cảm, sau đó đột nhiên không còn nữa.”
Thẩm Bác Quận vô cùng buồn bã nhìn vào cô, trầm giọng nói: “Vừa tiếc vì không gặp được em sớm hơn, vừa may mắn vì gặp em muộn hơn.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì: “Đừng có buồn bã như thế mà.”
Lại còn văn vở nữa chứ, bạn nói xem....
Thẩm Bác Quận vờ làm ra vẻ thở dài, tiếp tục buồn bã nói: “Khi nào cùng anh đi gặp người lớn vậy.”
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Ngọc Trúc lập tức biến mất, hay lắm, thì ra là đang đợi cô.
Thẩm Bác Quận thấy cô gái nhỏ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cũng không vờ thâm trầm nữa, bật cười ra tiếng.
Có lẽ là bị nụ cười của đối phương mê hoặc con mắt, Lâm Ngọc Trúc thỏa hiệp: “Thế thì chờ ngày nghỉ, chọn một thời gian đi.”
Đôi mắt của Thẩm Bác Quận lập tức sáng lấp lánh như sao: “Được, nghe theo em.”
Bầu trời đột nhiên có tuyết lác đác rơi xuống, hai người ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn về phía đối phương, trong đầu đồng thời hiện lên mùa đông và lời hứa năm đó.
Thẩm Bác Quận dịu giọng, nhẹ nhàng nói: “Em trưởng thành rồi.”
Lâm Ngọc Trúc cười xán lạn.
Chị hai Lâm ở Kinh Đô mấy ngày liền hoàn toàn động tâm, buổi tối liền nói thầm với chồng mình: “Chúng ta có nên cũng bỏ việc, rồi làm kinh doanh hay không. Chúng ta mỗi tháng mệt sống mệt chết, tiền lương kiếm được còn chẳng bằng cha mẹ em. Anh nói xem kế hoạch này thế nào, cha mẹ em một tháng gần bằng cả ba năm của chúng ta luôn. Một năm liền bằng ba mươi năm. Hai năm liền bằng sáu mươi năm. Càng tính càng cảm thấy...” Chị hai Lâm không tìm ra từ để hình dung suy nghĩ lúc này nữa.
Anh rể Lâm vốn dĩ còn chưa động lòng, bị vợ tính như vậy cũng đã nghi ngờ nhân sinh.
“Nhưng làm buôn bán thì chúng ta làm cái gì?” Anh rể Lâm gãi đầu nói, anh ấy chỉ là một thợ mộc, lại không biết nấu nướng.
Chị hai Lâm trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ.
Chị hai Lâm là người có suy nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt, Lâm Ngọc Trúc thấy sức nóng kha khá rồi, liền đặc biệt mời riêng hai vợ chồng ngồi xuống bàn bạc.
“Chị hai với anh rể có ý nghĩ muốn ở đây phát triển không?”
Anh rể Lâm nhìn chị hai Lâm một cái, không biết nên trả lời Lâm Ngọc Trúc như thế nào.
Đầu óc của chị hai Lâm đột nhiên sáng lên một chút, ban đầu là em trai, rồi đến mẹ, sau đó lại là cha, đứa em út của cô ấy gọi từng người tới Kinh Đô, lần này chính là đến lượt cô ấy rồi?
Lập tức vui vẻ dời ghế đến ngồi bên cạnh Lâm Ngọc Trúc, cười ngây ngô hỏi: “Em, em có cách nào kiếm tiền không? Chị ở văn phòng huyện công tác mấy năm, cái gì cũng không biết, còn anh rể của em là thợ thủ công, có thể làm đồ gia dụng cho người ta để kiếm tiền không.” Cái này nếu mà kiếm không nhiều, không bằng tiếp tục làm việc ở đơn vị, tốt xấu gì già rồi còn có lương hưu.
“Có thể mở xưởng đồ gia dụng ạ. Anh rể làm việc ở xưởng đồ gia dụng nhiều năm như vậy, chắc hẳn có chút kinh nghiệm nhỉ?”
Anh rể Lâm nghe xong lời này, bắt đầu nghĩ tính khả thi của việc mở xưởng đồ gia dụng.
Làm đồ gia dụng anh ấy chắc chắn có thể, trong xưởng lấy vật liệu gỗ từ đâu, hoặc là mua từ đâu, anh rể Lâm đều biết hết.
Chỉ là mảng tiêu thụ đối với anh ấy mà nói chính là sở đoản.
Từ vẻ mặt chần chờ của anh rể, Lâm Ngọc Trúc đại khái đoán được anh ấy đang lo nghĩ điều gì.
Bèn nói: “Em bên này chuẩn bị mở một cửa hàng đồ gia dụng, bọn em có bản vẽ thiết kế, anh rể có thể dựa theo bản vẽ mà làm ra được không ạ? Nếu như có thể, thì mảng tiêu thụ bọn em có thể thầu một phần.”
Tôn Mộc Sâm thận trọng trầm tư một lát, nói: “Có bản vẽ thiết kế thì gần như có thể làm được.”