Chương 861 - Nuôi heo cũng không vất vả như thế 1
Theo lời đề nghị của Lâm Ngọc Trúc, Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương không kịp chờ đợi đã khởi hành tới các nhà máy sản xuất TV.
Chưa kể, thật sự có không ít nhà máy sản xuất TV sẵn lòng bán linh kiện.
Nếu như nguồn hàng nhiều thì hai người Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương chắc chắn không thể quản lý nổi, thế là ba người Lâm Ngọc Trúc cũng tham gia góp vốn.
Về việc vận chuyển, Vương Tiểu Mai đã liên hệ xong hết rồi.
Việc còn lại chính là liên hệ với nhà họ Tiền.
Lâm Ngọc Trúc lấy cuốn sổ tay của mình ra, gọi vào số điện thoại mà Tiền Lệ cho mình, người nhận điện thoại là Tiền Tú.
Sau khi kết nối điện thoại, một giọng nói từ tính của ngự tỷ lập tức lọt vào tai Lâm Ngọc Trúc, trong lòng Lâm Ngọc Trúc ồ lên, đây là ......
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lâm Ngọc Trúc hận không thể kéo đối phương lại để nói thêm vài câu, ngọt ngào hỏi: "Xin chào, tôi là bạn của Tiền Lệ, chị là chị gái của Tiền Lệ sao?"
Người bên kia lười biếng nói: "Đúng vậy, bây giờ Tiền Lệ đang đi học, muốn tìm em ấy thì phải đợi một lúc nữa."
Giọng nói này thực sự khiến người ta muốn ngừng cũng không được, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên hỏi: "Chị gái ruột sao?"
Bên kia im lặng một lúc mới hỏi: "Em ấy nói là chị kế à?"
Lâm Ngọc Trúc: Hả? Chẳng phải có thể là chị họ sao?
Suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Vậy thật sự là chị kế sao?"
Lại là một trận yên tĩnh, “Là chị ruột, nhưng em ấy thích nói chị là chị kế của em ấy.” Trong giọng nói của cô ta có chút bất lực.
Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, cảm thấy trong chuyện này nhất định có bí mật, nhưng vì hai người không quen biết nhau cho nên tạm thời không thể tám chuyện được.
"Chị Tú, mục đích chính của cuộc điện thoại này không phải là tìm Tiền Lệ, mà là để tìm chị."
“Có chuyện gì vậy?” Người bên kia cũng trở nên tò mò, trong giọng nói của chị ta có vài phần nũng nịu.
“Chúng tôi cần hai người đàn ông có sức khỏe tới để bảo vệ, tốt nhất là loại có thể lấy một địch trăm. Thậm chí còn tốt hơn cả chị Tiền Lệ.” Lâm Ngọc Trúc nói thẳng vào chủ đề.
Sau khi nói xong lời này, người bên kia đáp lại mà không cần suy nghĩ, "Nhà tôi tùy tiện chọn ra một người cũng đều lợi hại hơn em ấy."
Lâm Ngọc Trúc:…
Cho nên lòng tốt trước đó của Thẩm Bác Quận chỉ đổi được một người yếu kém nhất thôi à?
Thật là kém cỏi.
"Vậy thì tốt quá, chị Tú, em muốn hai người lợi hại, đặc biệt lợi hại, chuyện này vô cùng nguy hiểm." Lâm Ngọc Trúc nhấn mạnh.
“Được rồi, chúng ta bàn về giá cả thôi.” Người bên kia lộ ra vẻ khí phách, trong giọng nói còn mang theo chút vui mừng.
Sau khi hai người nghiêm túc bàn bạc vài câu, vấn đề cũng coi như đã được giải quyết.
Giá cả hợp lý, mỗi người được trả 10 đồng tiền lương mỗi ngày, thương tật được tính riêng, còn một số quy tắc linh tinh khác, dù sao chỉ cần có tiền là mọi thứ đều trở nên dễ dàng.
Ngày hôm sau, nhà họ Tiền bèn cử hai người đàn ông mạnh mẽ tới.
Hai người đều có nước da ngăm đen, mắt sáng, cơ bắp khỏe khoắn, vừa nhìn đã thấy khí phách hơn mấy con gà ốm là Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương gấp bội.
Mã Đức Tài nhìn hai người đàn ông kia, trong mắt như có ánh sáng, khá khách khí tiến lên phía trước bắt tay với hai người họ.
Tên của hai người đàn ông kia cũng rất thú vị, người cao hơn chút là Tiền Phát, người thấp hơn chút là Tiền Tài.
Lâm Ngọc Trúc vừa nghe thấy hai cái tên này thì cảm thấy cạn lời.
Nói một cách nhạt nhẽo, “Đây… Đúng là tên hay, ngụ ý rất tốt đấy.” Cô thầm nghĩ: Người lớn nhà họ Tiền thích tiền thật.
Hai người đàn ông trầm mặc ít nói:…
Bọn họ cũng cảm thấy như vậy.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương ngồi xe đi nhập hàng.
Thỉnh thoảng Lâm Ngọc Trúc sẽ đi một chuyến tới xưởng nội thất của chị hai Lâm, thường xuyên qua lại cô liền thân thiết với mẹ Tôn và cha Tôn.