Chương 862 - Nuôi heo cũng không vất vả như thế 2
Mỗi lần đến đó, mẹ Tôn đều nhiệt tình tiếp đãi, nếu không mời hạt dưa thì chính là mời trái cây, cũng xưng hô rất thân mật.
Hai vợ chồng già này ngoại trừ thường xuyên dục sinh con thì những chuyện khác không đáng nhắc tới, nhưng mà theo lẽ thường, tới độ tuổi của bọn họ thì ai cũng sẽ hoài niệm.
Gia đình này hòa thuận, cô cũng yên tâm rồi, nội thất do anh rể hai làm ra rất chất lượng, cha Tôn còn cố ý chỉ bảo cô nhận biết chất lượng của món đồ, cô đã học được không ít kiến thức.
Mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy, ba người Lâm Ngọc Trúc lại bắt đầu những ngày tháng học tập chuẩn bị cho kỳ thi.
Rõ ràng nếu muốn nắm vững hai chuyện là học tập và sự nghiệp thì phải trả một cái giá thật lớn.
Hai năm trở lại đây, ba người Lâm Ngọc Trúc cứ gầy đi theo từng năm, mẹ Lâm nấu canh bồi bổ suốt mà chẳng béo được thêm tí thịt nào.
Đôi khi mẹ Lâm nghĩ, tất cả những món ăn ngon này đã biến đi đâu?
Nuôi lợn cũng không vất vả như thế.
Người duy nhất có da có thịt là Lai Đệ, khi Chiêu Đệ đi vắng, cô bé toàn ăn cơm chung với mẹ Lâm. Trong một năm, da mặt cô bé đã trắng hơn rất nhiều, vóc dáng cũng cao hơn một chút, sau đó cũng không phát triển thêm chút nào nữa.
Dù sao nhìn vào cũng giống thiếu nữ rồi.
Trong số mấy những đứa trẻ, chỉ có Lai Đệ là cho mẹ Lâm một chút cảm giác thành tựu.
Sau khi trải qua hơn nửa tháng ôn tập vất vả, thành tích của ba người đã từ sơ cấp biến thành trung cấp, tất cả là nhờ vào sự kiên trì bền bỉ.
Thực ra mấy người cũng coi như gặp may, khóa học này học sinh lớn tuổi chiếm phần lớn, trong đó còn có người bị chuyện nhà kéo chân không thể đặt hết tâm tư vào chuyện học hành, mấy người các cô trẻ tuổi đầu óc nhanh nhạy, việc học tập cũng dễ dàng hơn.
Sau kỳ nghỉ, ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương cũng lần lượt kéo những xe chở hàng về.
Chỉ có hơn 200 chiếc TV màn hình phẳng, cộng thêm đồng hồ điện tử và các hàng hóa khác, có thể nói Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đã đặt phân nửa tài sản của mình vào đó, không như Lý đại mỹ nhân, người đẹp tiền nhiều.
Có lần Lâm Ngọc Trúc thử dò xét một phen, nhưng cũng không phát hiện ra cô ấy có bao nhiêu tiền, dù sao nói một câu, thật bội phục, cô ấy còn cho cô và Vương Tiểu Mai mượn tiền nữa.
Có thể thấy, trong tay còn rất nhiều tiền.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc hận tại sao mình không phải là đàn ông, bên cạnh có một phú bà, nằm trên ghế sô pha hưởng thụ không tốt sao?
Sau khi TV được chuyển về, trực tiếp chuyển thẳng đến sân sau của cửa hàng, có hai phòng có công dụng như nhà kho, còn lại là một công trình lớn.
Lắp ráp.
Mẹ Lâm và cha Lâm dứt khoát dời tới bên này, buổi tối sẽ canh gác hàng hóa.
Lý Hướng Bắc cũng được mời tới đây, đối với anh ta mà nói thì đây quả là việc buồn chán.
Lý Hướng Vãn tiếp tục may quần áo trong ngôi nhà ở ngoại ô, thời gian hai người có thể gặp nhau không nhiều.
Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc nói: “Anh Lý đừng cảm thấy buồn chán, nếu hai người yêu nhau đã lâu thì sợ gì sớm chiều xa cách. Ngày nào cũng quấn lấy nhau tới phát ngán, tách ra lại là chuyện tốt. Anh nói xem, nếu như nói hết chuyện với nhau, ngày tháng sau này phải làm sao? Cũng đâu thể dạy vật lý cho cô ấy, cô ấy dạy anh kinh tế được đâu nhỉ."
Lý Hướng Bắc: ...
Anh ta có thể nói, nghe Lý Hướng Vãn nói về kinh tế cũng rất vui được không.
“Này, anh Lý đừng như thế này nữa, mỗi một cái TV anh lắp ráp đều có một phần lợi nhuận của Hướng Vãn đấy, đàn ông mà, thích cô ấy thì phải mang tới thật nhiều tiền tài cô ấy. Cố lên.” Lâm Ngọc Trúc phấn khích hét lên.
Lý Hướng Bắc: ...
Không muốn nghe, đau đầu quá.
Thẩm Bác Quận suýt bật cười thành tiếng.