Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 863 - Chương 863 - Sao Mà Ngốc Thế 1

Chương 863 - Sao mà ngốc thế 1
Điều khiến Lâm Ngọc Trúc ngạc nhiên đó là Thẩm Bác Quận thế mà cũng lắp ráp.

Chuyện này khiến Lâm Ngọc Trúc vô cùng lo lắng, lại không nỡ đả kích đối phương, chỉ có thể ngồi một bên chăm chú quan sát.

Thẩm Bác Quận nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận này của cô thì nhất thời cảm thấy bất lực, anh không đáng tin cậy như vậy sao?

Sự thật đã chứng minh đồng chí Thẩm vẫn rất đáng tin cậy, chiếc TV vừa lắp ráp xong thì cắm điện vào, những bông hoa tuyết bay đầy màn hình, cơ bản là đã hoàn thành rồi.

Lâm Ngọc Trúc chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngưỡng mộ, tốc độ trở mặt nhanh tới nỗi có thể khiến diễn viên hát kịch bội phục.

“Anh trai, anh thật tuyệt vời.” Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ ngây thơ khen ngợi anh.

Chuyện này đúng là làm khó anh, tuy Thẩm Bác Quận nổi hết cả da gà nhưng vẫn không để lộ ra chút gì không thích hợp.

Anh mím môi vùi đầu làm việc.

Lý Hướng Vãn ăn một bát cẩu lương to đùng như thế thật muốn vung tay không làm nữa.

Ngày đầu tiên của tháng Hai chính là Tết âm lịch, vì nghỉ muộn nên cho nên muốn khai trương trước tết là chuyện không thể nào, ba người quyết định mở mùng Sáu Tết sẽ khai trương, trong thời gian này sẽ cẩn thận lắp đặt các kệ hàng để trưng bày sản phẩm.

Sau khi ấn định ngày khai trương, Lâm Ngọc Trúc đến nhà máy in để in một lô quảng cáo.

Bây giờ cô có quan hệ khá tốt với chủ nhiệm nhà máy in, đối phương cũng âm thầm làm gấp cho cô.

Sau khi tất cả các quảng cáo được in xong, Lâm Ngọc Trúc cây ngay không sợ chết đứng thuê mấy đứa nhóc giúp cô phát tờ rơi, năng suất vô cùng tốt.

Bộ mặt gian ác của tư bản cũng để lộ vào thời điểm này...

Theo việc cải cách và mở cửa, trong hẻm cũng xuất hiện những chiếc xe ba bánh chèo kéo khách hàng, Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy cũng gọi một chiếc.

Thương lượng một hồi chủ xe cũng cho cô dán một tờ quảng cáo lên đó.

Hơn nữa người dân ở thành phố lớn này thực sự rất thông minh.

Chủ xe còn đòi cô năm hào một ngày.

Lâm Ngọc Trúc:…

Một hào, chỉ trả một hào thôi.

Hôm sau, cô lại tới cò kè mặc cả với chủ xe, nói tới nỗi khát khô cả họng.

Việc đầu tiên khi quay lại quán lẩu chính là uống hết một bình nước lớn.

“Cả ngày nay con không uống nước hả?” Mẹ Lâm đau lòng hỏi.

Lâm Ngọc Trúc khàn giọng nói: “Đừng nhắc tới nữa, con không tìm thấy chỗ nào bán nước lọc cả, toàn là nước có ga với nước trái cây thôi. Càng uống nhiều thì càng khát. Mấy người già ở thủ đô này đúng là biết tán gẫu, con đang nói tới việc dán quảng cáo, đang bàn về giá tiền thì bọn họ lại nói với con về người nước ngoài. Mẹ nói xem chuyện mà những người này nói có liên quan gì tới vấn đề mà con nói không.” Lâm Ngọc Trúc buồn bã than thở.

Nghe đến đây, mẹ Lâm rất vui mừng, "Thế thì con phát tờ rơi như thế nào?"

Lâm Ngọc Trúc ưỡn ngực nói: "Mẹ, mẹ cứ xem đi, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng."

Mẹ Lâm trợn mắt, không muốn dội gáo nước lạnh vào con gái, chuyện làm ăn mà thuận lợi thế này thì ai cũng muốn làm rồi.

Thế mà mẹ Lâm quên mất, người dân rất thích tham gia náo nhiệt, Lâm Ngọc Trúc đã đặc biệt in chữ lớn lên tờ quảng cáo, mười ngày trước khi khai trương, ngày nào mỗi người cũng sẽ được phát 5 quả trứng miễn phí, giới hạn là 100 quả, ai đến trước thì được trước.

Ai muốn có trứng thì nhất định sẽ tới chỗ cô, nếu như không tới thì tên của cô sẽ viết ngược, hahaha ~

Chỉ cần người tới là cô có thể dụ dỗ bọn họ......

Không mua ít đồ thì sao mà dám cầm trứng của cô chứ!

Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ.

Kể từ đó cô bắt đầu chuỗi ngày ‘chân không chạm đất’, buổi tối đi ngủ toàn mơ thấy cảnh tượng người già ở thủ đô đang tám chuyện, ngủ mà như không ngủ.

Nếu không nhờ mỗi ngày đều có món thịt heo kho, có lẽ cô đã gầy nhom rồi.
Bình Luận (0)
Comment