Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 864 - Chương 864 - Sao Mà Ngốc Thế 2

Chương 864 - Sao mà ngốc thế 2
Thấy cô bận rộn như vậy, Thẩm Bác Quận cũng không hề đề cập tới chuyện gặp người lớn nữa, trong lòng muốn san sẻ với cô nhiều hơn, nhưng công việc lắp ráp TV chỉ có hai người là anh và Lý Hướng Bắc, nhiệm vụ không hề nhẹ.

Cuối cùng nhờ Lý Bản Tử từ chỗ Vương Tiểu Mai tới đây, chạy đôn chạy đáo chung với Lâm Ngọc Trúc.

Lý Bàn Tử không hổ là người đã từng lăn lộn ở chợ đen, lúc mặc cả cả người như phát ra ánh sáng, nói chuyện rất cứng rắn, Lâm Ngọc Trúc đúng là như hổ thêm cánh.

Nhìn thấy Lý Hướng Bắc ngày nào cũng không có ở nhà, mẹ Lý trầm tư. Vào một buổi sáng nắng đẹp, bà ấy cố ý dậy sớm chặn Lý Hướng Bắc hỏi: "Mẹ ở đây lâu như vậy, ngày nào cũng giống như kẻ ngốc. Người cũng chẳng thèm dẫn về để mẹ nhìn thử. Có phải là nên suy nghĩ lại không?"

Lý Hướng Bắc nghe vậy thì có chút sững sờ, không biết nguyên do.

Mẹ Lý buồn bực liếc con trai một cái, nói: "Dẫn người yêu về đây ra mắt."

Lý Hướng Bắc hơi do dự.

Mẹ Lý tức giận nói: “Yên tâm, mẹ biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Mẹ là người phân rõ phải trái, chẳng biết đề phòng mẹ làm cái gì."

Cha Lý đúng lúc thức dậy rửa mặt, nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con liền đứng bên cạnh tiếp lời: “Mẹ con là người cởi mở, yêu đương cũng mấy năm rồi? Đã đến lúc đưa người về nhà ra mắt rồi. Cũng đâu thể tới lúc kết hôn thì cha mẹ mới được nhìn thấy người ta có tướng mạo thế nào. Gặp nhau trên đường cũng chẳng nhận ra."

"Ngày mai mẹ và cha con đều ở nhà, hay là ngày mai dẫn về ra mắt nhé?"

Lý Hướng Bắc gật đầu nói: "Con sẽ bàn bạc với cô ấy."

Cứ như vậy, phía Lâm Ngọc Trúc chạy tới gãy chân, Lý đại mỹ nhân lại được anh Lý dẫn về nhà ra mắt.

Lúc mẹ Lý mở cửa nhìn thấy người, bà ấy đã lập tức kinh ngạc.

Lý Hướng Vãn chỉ thắt bím tóc đơn giản nhưng lại tăng thêm vẻ diễm lệ cho gương mặt kia.

Lông mày không tô vẽ, đôi mắt như làn nước mùa thu, môi đỏ như tô son, xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều.

Mẹ Lý nghĩ thầm: Chẳng trách con trai mình lại yêu thích, lại còn bao bọc chặt chẽ như vậy, chắc là sợ cô ấy chạy mất.

Bà ấy lịch sự mời mọi người vào nhà.

Từ đầu đến cuối Lý Hướng Vãn đều khéo léo kịch sự nói chuyện với cha Lý mẹ Lý, khí chất và cách ăn nói không hề kém những cô gái được nuôi dưỡng tỉ mỉ.

Vì trong giọng nói có một chút mềm mại của phụ nữ phương nam nên nghe rất dịu dàng.

Mẹ Lý và cha Lý càng ngày càng hài lòng, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của con trai mình rất tốt.

“Tiểu Bắc, vào bếp lấy trái cây mẹ đã rửa sạch ra đây.” Mẹ Lý không khách khí sai bảo con trai mình.

Lý Hướng Bắc liếc nhìn Lý Hướng Vãn, nhìn thấy nụ cười của đối phương, chẳng có chút hoảng sợ nào, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tranh thủ lúc con trai không có ở đây, mẹ Lý dứt khoát ngồi vào vị trí của Lý Hướng Bắc, nắm lấy tay Lý Hướng Vãn, cười nói: "Bác đã muốn Tiểu Bắc dẫn cháu về ra mắt từ lâu rồi, thúc giục nhiều lần, bây giờ mới dẫn cháu tới đây."

“Cháu nói xem nếu chúng ta quen nhau sớm hơn thì tốt biết bao, bác luôn mong có một cô con cái xinh đẹp như cháu. Sau này hai mẹ con chúng ta đi dạo phố nhiều hơn, để mẹ cũng được trải nghiệm cảm giác có con gái."

Lý Hướng Vãn cười nói: "Gần đây cháu bận việc học, có thể là vì anh ấy sợ cháu làm trễ nải việc học nên không đề cập tới chuyện này."

Mẹ Lý nghe xong nở nụ cười, “Nhìn xem, đôi tình nhân này hết lòng bảo vệ đối phương. Được rồi, bác không trách nó nữa, cái này cháu nhận đi.” Nói xong, mẹ Lý liền tháo chiếc vòng ngọc óng ánh như mỡ đông từ trên tay xuống, thuận thế deo vào cổ tay Lý Hướng Vãn, tán thưởng trong chốc lát, cười nói: “Chiếc vòng này đeo lên tay cháu cũng chỉ để làm nên, bàn tay trắng nõn này thật xinh đẹp. "

“Bác ơi, nó quý giá quá.” Lý Hướng Vãn vừa nói vừa định tháo chiếc vòng xuống trả lại cho mẹ Lý.

Mẹ Lý nắm lấy tay Lý Hướng Vãn, nói: "Nhận nó cũng có nghĩa là người của nhà bác rồi, nếu như còn trả lại, bác sẽ coi như cháu không hài lòng với gia đình bác."

Lý Hướng Bắc bưng đĩa hoa quả ra, nhìn chiếc vòng, nói: "Đeo đi, nhìn rất đẹp."

Lý Hướng Vãn và mẹ Lý: ......

Sao mà ngốc thế chứ.
Bình Luận (0)
Comment