Chương 865 - Khi nào cháu có thể thành thân 1
Vòng tay ngọc trắng Dương Chi cứ đeo ở trên tay như vậy, Lý Hướng Bắc còn vui mừng hơn cả Lý Hướng Vãn.
Nụ cười trên môi chưa từng hạ xuống, cứ giống như vòng tay là cho anh ta vậy.
Mẹ Lý nhìn mà thấy ghét bỏ, chỉ hận Lý Hướng Vãn không thể là con gái bà ấy, nhìn con gái nuôi nhà người ta xem, ban đầu ngầu biết bao chứ.
Mấy người trò chuyện một lát sau.
Mẹ Lý cười nói với Lý Hướng Vãn: “Bác không biết nấu cơm lắm, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi? Nghe Tiểu Bắc nói, mẹ nuôi của cháu mở một tiệm bán lẩu, không bằng chúng ta tới chỗ bà ấy ăn một bữa. Cũng để cho bác gặp mẹ nuôi con chút, bây giờ hai tay cũng tính là thông gia rồi.”
Cha Lý uống trà mà thiếu chút nữa phun ra ngoài, ho khan một tiếng, kéo mẹ Lý ra nhỏ giọng nói: “Như vậy không được đâu.”
Mẹ Lý đẩy tay cha Lý đang kéo bà ấy ra, cười ha ha nói: “Chúng ta cũng sắp thành người một nhà tới nơi rồi, khách sáo làm cái gì.” Bà ấy nhớ nhung bữa cơm này cũng không phải ngày một ngày hai.
Mẹ Lý chính là muốn đi gặp mẹ Lâm lần nữa, con gái nuôi tới trong tay bà ấy rồi, chẳng phải thái độ sẽ phải tốt hơn chút sao.
Cứ như vậy, cha Lý cười với vẻ mặt rất lúng túng đi theo mẹ Lý mặc áo bông.
Lý Hướng Vãn cúi đầu che miệng cười một tiếng, đột nhiên thích mẹ Lý hơn mấy phần.
Lâm Ngọc Trúc về tiệm lẩu trước bốn người nhà họ Lý, thấy con gái bị cóng tới mặt đỏ ửng lên, mẹ Lâm vội vàng rót một cốc nước nóng to tới.
Lâm Ngọc Trúc ngồi trên ghế dài, từ từ uống, mẹ Lâm ở bên cạnh hỏi: “Còn phải phát phát tờ rơi mấy ngày nữa.”
“Phát thêm hai ngày nữa là xong hết rồi.”
Hai mẹ con trò chuyện câu được câu chăng, mẹ Lâm đcảm khái: “Cũng không biết Hướng Vãn ở nhà họ Lý thế nào rồi.”
Vừa mới nói xong thì cửa tiệm bán lẩu đã bị mở ra, bốn người nối đuôi đi vào, trong đó có ba người là mẹ Lâm biết, đây chính là nhà họ Lý.
Mẹ Lý vừa tiến lên liền nở nụ cười duyên dáng nói với mẹ Lâm: “Sợ bà lo lắng tôi ăn thịt con gái bà, vậy nên đặc biệt dẫn người qua cho bà xem thử xem. Thuận tiện chúng tôi cũng tới nếm thử lẩu bọ cạp dê ở chỗ bà, mấy ngày trước đã nghe bạn bè kể nhà các bà làm rất ngon.” Nói xong, thấy Lâm Ngọc Trúc đang cầm cốc nước to, nhìn bọn họ qua làn hơi nước mờ ảo, cũng bị kinh diễm trong chốc lát.
Bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra một khí chất, làn da trắng hồng, đôi mắt đẹp, cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
“Aiyo, đây chính là con gái nhỏ nhà bà đúng không, thật đúng là làm người không có con gái như tôi đây hâm mộ chết mất. Dắt ra ngoài, chỉ sợ là thanh niên đầy đường chỉ lo nhìn hai mẹ con chúng tôi thôi đấy.” Mẹ Lý khoa trương nói một tràng.
Lâm Ngọc Trúc được nhắc tới thì vẻ mặt hớn hở, cười hì hì nói: “Dì Lý à, chuyện mẹ cháu đắc ý nhất chính là sinh ra được một cô con gái địa linh nhân kiệt như cháu đấy.”
Mẹ Lý bị mấy lời dí dỏm của cô gái nhỏ này làm cho hơi sửng sốt, sau đó mở miệng cười to, thầm nói: Thật đúng là một người thú vị.
Mẹ Lâm quở trách điểm ngón tay lên trán con gái, cười ha ha đón người vào gian phòng được thiết kế trang nhã nhất ở nhà sau.
Mẹ Lý nhìn cách trang trí trong phòng riêng cũng rất ổn thỏa thì ca ngợi: “Căn phòng này trang trí cũng rất có ý vị đấy, tranh sơn thủy trên tường cũng rất đẹp. Xứng với hai chữ tao nhã.”
Mẹ Lâm vui tươi hớn hở nghe, khách sáo nói: “Đều là hai đứa con gái của tôi tùy tiện làm đó, trước kia còn không cảm thấy vậy, nhưng bà vừa nói thế thì chắc chắn là không tệ.”
Sau khi hai người hàn huyên một hồi, mẹ Lý kéo bàn tay đang đeo vòng ngọc trắng Dương Chi của Lý Hướng Vãn, nói: “Con gái nuôi của bà sau này là của nhà chúng tôi rồi.”
Mẹ Lâm vừa nhìn đã thấy cái vòng óng ánh, trơn bóng kia, trong mắt tràn đầy ý cười: “Vậy con trai bà chính là con rể của tôi rồi.”