Chương 866 - Khi nào cháu có thể thành thân 2
Trong nháy mắt hai người cười liên tục, Lâm Ngọc Trúc bưng một nồi lẩu bọ cạp dê đi vào, cũng chú ý tới cái vòng tay màu trắng óng ánh trên tay Lý đại mỹ nhân, chửi thầm: Gần đây sao những người này ai cũng đeo vòng tay vậy.
Cười hì hì để nồi đồng lên bàn, nói: “Dì Lý, chú Lý, nồi có để than, khi ăn thì phải cẩn thận chút.”
“Dì biết rồi, cháu cũng qua ngồi đi, con nhóc này làm người ta vừa nhìn đã thấy thích rồi.” Mẹ Lý nói xong, rất thân thiết kéo người tới bên cạnh.
Lâm Ngọc Trúc có chút không hiểu ra sao liếc nhìn Lý Hướng Vãn, ngồi xuống theo mẹ Lý.
“Nghe nói cháu đang yêu đương với thằng nhóc nhà họ Thẩm, tình cảm thế nào rồi? Hướng Bắc còn có một người anh họ đang độc thân, nếu như...” Mẹ Lý nói lấp lửng có ý ám chỉ.
Đôi mắt long lanh của Lâm Ngọc Trúc lóe lên ánh sáng, giòn giã nói: “Dì Lý, lúc trước còn cho rằng dì khách sáo, nhưng nghe được những lời này thì cháu thật sự tin rằng dì thích cháu rồi.”
Mẹ Lý nắm tay Lâm Ngọc Trúc không buông, nhìn đăm đăm không chớp mắt, thầm nói: Tại sao con gái xinh đẹp đều là của người ta vậy.
“Dù sao người cũng bày ra đó, cháu mà có nhu cầu thì cứ nói với dì một tiếng.” Mẹ Lý nói đùa.
Lâm Ngọc Trúc cũng nghe cười vui hùa theo, đắc ý, vẻ ngoài quá đẹp chính là dễ bị người ta thương nhớ.
Mẹ Lý chẳng những kêu Lâm Ngọc Trúc ở lại mà còn kéo mẹ Lâm tới, ăn được nửa bữa cơm thì đã gọi nhau là thông gia rồi.
Mẹ Lâm vô cùng vui vẻ, coi như đoạn tình cảm này của con gái nuôi thành rồi.
Cố ý múc một bát canh tới.
Mẹ Lý cười dịu dàng nói: “Đúng là hời cho cái miệng tôi quá rồi.”
Sau đó cha Lâm cũng tới uống cùng cha Lý một ly.
Ăn một bữa cơm mà vui vẻ náo nhiệt, khóe miệng Lý Hướng Vãn tràn ngập ý cười rực rỡ.
Cô ấy nghĩ, đời này chuyện may mắn nhất chính là gặp được những người như nhà họ Lâm.
Lý Hướng Bắc bên này cũng đã đi gặp mặt phụ huynh hai bên rồi, sau khi Thẩm Bác Quận biết thì thở dài một tiếng, nhưng cô nhóc này ngày nào cũng bận rộn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, không thể làm gì khác hơn là gác lại chuyện gặp phụ huynh hai bên.
Lâm Ngọc Trúc là ai chứ, đã sớm nhìn ra sự mất mát của Thẩm Bác Quận rồi, cười hì hì nói: “Anh à, chờ em phát tờ rơi xong thì chúng ta sẽ tìm thời gian, có được không?”
“Được.” Mắt Thẩm Bác Quận như phát sáng lấp lánh, không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Ngọc Trúc cho đối phương một nụ cười tươi đẹp chói mắt, làm khuấy động cả một đầm nước xuân, cũng không lắng xuống được, vui sướng chạy đi.
Thẩm Bác Quận đúng là không còn tâm tư nào đi lắp ráp tivi nữa, một mình ngơ ngẩn hồi lâu.
Bận rộn cho tới trưa, Lâm Ngọc Trúc và Lý Bàn Tử lạnh run rẩy chạy về, thấy ông Dương khắc con dấu đang ngồi ngoài cửa tiệm hút thuốc.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu khó hiểu, vẻ mặt mờ mịt kêu Lý Bàn Tử vào nhà trước, còn cô thì lại tiến tới bên cạnh ông Dương, cười hì hì nói: “Ông ơi, ông đang chờ cháu à? Sao lại không vào kia ngồi?”
Ông Dương hừ một tiếng, nói: “Ông không ở trong tiệm khắc con dấu, còn có thể nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi ở đây sao. Con nhóc này chẳng thông minh gì cả, không vào nhà chắc chắn là có đạo lý của việc không vào nhà.”
Lâm Ngọc Trúc thầm nói: Phải, ông cụ này lại bắt đầu lắm mồm rồi đây.
Ngồi xuống bên cạnh ông cụ, vừa nhìn đã chú ý tới cái tẩu thuốc có khắc hoa văn trong tay ông cụ, thong thả nói: “Ông ơi, ông có bán cái tẩu này không?”
Đã mấy chục năm ông Dương chưa từng bị khói làm sắc, lại bị Lâm Ngọc Trúc này làm cho phá lệ, ho khan nói: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
“Đừng nóng, ông đừng nóng mà, cháu không có cướp đâu, nhìn ông bị dọa kìa.” Lâm Ngọc Trúc dở khóc dở cười nói, trong mắt tràn đầy vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Ông Dương:...
Thiếu chút nữa quên mình tới để làm gì.
“Có chuyện này muốn hỏi thăm cháu.”
“Chuyện gì ạ, ông cứ nói.”
“Khi nào cháu có thể thành thân.” Ông Dương chậm rãi nói.
Lâm Ngọc Trúc: ?????
Có ý gì đây?