Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 867 - Chương 867 - Yêu Đương Mà Không Kết Hôn, Vậy Chẳng Phải Là Đùa Giỡn Sao? 1

Chương 867 - Yêu đương mà không kết hôn, vậy chẳng phải là đùa giỡn sao? 1
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết ý đồ của ông Dương, vừa suy nghĩ vừa nói: “Chuyện này không dễ nói, ngắn thì mấy năm, dài cũng phải rất nhiều năm. Còn chưa chắc chắn cuộc đời này của cháu có kết hôn không nữa. Dù sao tạm thời cũng chưa có ý định này. "

Sau khi cô nói xong, tâm trạng hút thuốc của ông Dương cũng biến mất luôn.

Trầm mặc cả nửa ngày.

Khiến Lâm Ngọc Trúc khó hiểu như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: "Ông, ông thế này..."

“Chuyện của em trai cháu và con gái ông, người làm chị như cháu có biết không?” Ông Dương ủ rũ hỏi.

Não Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ trong chốc lát, cũng đoán được đại khái chuyện này rồi, nhưng lại sững sờ lắc đầu, “Cháu không biết, nó chưa nhắc tới chuyện này với cháu. Hai người họ... bắt đầu từ khi nào?"

Ngày nào mẹ Lâm cũng lượn qua lượn lại trước mắt cô, cũng chẳng có gì kì lạ cả, chuyện kiếm tiền cô vẫn luôn biết rõ, nhưng về vấn đề tình cảm thì quả thực không phát hiện ra.

Nào có biết em trai nhà mình lại yêu đương với con gái út nhà ông Dương, cô cảm thấy rất bất ngờ, cũng rất hoảng sợ.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Ngọc Trúc, ông Dương tin tưởng cô thật sự không biết.

Buồn bực nói: "Hai đứa ở bên nhau được một thời gian rồi, cháu đi hỏi em trai nhà cháu đi, thuận tiện nói chuyện này với cha mẹ, nếu còn không có ý định cưới thì đứng quấn lấy con gái ông nữa." Nói tới đây, trong giọng nói của ông ấy có chút tức giận.

Sự việc đã được giải thích rõ ràng, ông Dương chậm rãi đứng dậy, Lâm Ngọc Trúc nhanh mắt đứng bên cạnh đỡ ông ấy, vừa cười vừa nói: “Ông đừng nóng giận, Lập Dương đúng là không hiểu chuyện. Ông cho cháu chút thời gian, đợi cháu nắm rõ được tình hình, cháu sẽ tới đây cho ông một câu trả lời chính xác. "

Ông Dương hừ một tiếng, kiêu ngạo rời đi.

Lâm Ngọc Trúc thở phào nhẹ nhõm, náo loạn thành cái gì thế này.

Để nhà gái người tới tới giục kết hôn, sau này có còn muốn sống những ngày tháng yên bình nữa không đây

Lập tức đi tới quán lẩu ở đối diện, lúc này mẹ Lâm đang chào khỏi khách hàng, nhìn thấy cô đi tới, vừa bận rộn làm việc vừa nói: “Tự rót ly nước nóng làm ấm cơ thể đi.” Nói xong cũng không ở lại nói chuyện với cô thêm nữa.

Lâm Ngọc Trúc ngoan ngoãn đi vào phòng bếp múc một chén canh gà ác, vừa uống vừa đi tới quầy lễ tân.

Thấy mẹ Lâm đang thanh toán cho khách ở quầy, cô ngồi sang một bên cạnh chờ mẹ Lâm làm việc xong.

“Lát nữa còn đem canh cho Tiểu Thẩm và Tiểu Lý nhé. Sao hôm nay lại không tới gặp Tiểu Thẩm trước mà lại tới chỗ mẹ thế? "Mẹ Lâm trêu ghẹo nói.

"Bây giờ bọn họ đều đã thành nghề rồi, không cần lúc nào cũng phải quan sát nữa, đúng rồi, mẹ, chuyện em trai con yêu đương mẹ có biết không?"

Những lời này giống như sấm sét bên tai, mẹ Lâm sửng sốt hỏi: "Em trai con có người yêu sao?"

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ hít một hơi dài, nói: “Ông Dương đã tới tìm con rồi, hỏi là rốt cuộc có ý kết hôn không? Nếu yêu là không kết hôn, vậy thì có khác gì đùa giỡn? "

Nói xong, hai người nhìn nhau chằm chằm.

Vẻ trầm mặc lan tràn trong không khí.

Đúng lúc lại có thêm vài vị khách đến, Lâm Ngọc Trúc định đứng lên tiếp đãi, nhưng lại bị mẹ Lâm kéo lại, “Con uống cho xong đi.” Nói xong cười chào hỏi khách.

Sau khi thực sự rảnh rỗi, mẹ Lâm đưa bèn kéo Lâm Ngọc Trúc lại hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lâm Ngọc Trúc bèn nói chuyện ông Dương cho mẹ Lâm nghe.

Hai mẹ con bắt đầu cân nhắc chuyện này.

Dù sao con gái út của ông Dương và Lâm Lập Dương cũng coi như là có duyên phận, trước đây lúc Lâm Ngọc Trúc bị trật chân, bước đi không tiện, tòa nhà này vẫn luôn do Lâm Lập Dương tới quan sát tiến độ.

Lúc con gái của ông Dương là Dương Liễu tới giao cơm cho anh trai nhà mình, đúng lúc gặp được Lâm Lập Dương.

Nhìn người thiếu niên đứng trong sân cũng khá đẹp trai, dáng vẻ thanh thật lại rất lịch sự, vừa nhìn đã thích rồi.
Bình Luận (0)
Comment