Chương 868 - Yêu đương mà không kết hôn, vậy chẳng phải là đùa giỡn sao? 2
Từ xa xưa, phụ nữ theo đuổi đàn ông là chuyện rất dễ dàng, phát hiện găng tay của Lâm Lập Dương đã bị hỏng, ngày hôm sau bèn mua một đôi mang tới.
Lâm Lập Dương đỏ mặt nhận lấy, dáng vẻ ngượng ngùng của chàng thiếu niên càng khiến cô gái đó thích hơn, theo đuổi càng mãnh liệt.
Cứ đi đi lại lại, hai người cũng ở bên nhau luôn.
Lâm Ngọc Trúc và mẹ Lâm hoàn toàn không nhận thấy điều này, ngay cả Mã Đức Tài cũng không nói với bọn họ.
Bởi vì Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài mới ra ngoài nhập hàng, hai người cũng không biết tình hình rốt cuộc là thế nào, chỉ có thể chờ người quay lại.
Cũng may là ông Dương đã tìm tới, ngày hôm sau hai người họ cũng quay lại rồi.
Lúc gặp mặt, Lâm Ngọc Trúc không thèm nghe Mã Đức Tài dương dương tự đắc nói khoác, trước tiên kéo Lâm Lập Dương hỏi: "Em đang yêu đương với con gái của ông Dương à?"
Lâm Lập Dương sững sờ, đỏ mặt gật đầu.
Mã Đức tài trợn mắt ngạc nhiên nói: "Chị Trúc, chị còn chưa biết chuyện này à?"
“Các em không nói thì làm sao chị biết? Chị cũng đâu biết xem tướng. ”Lâm Ngọc Trúc tức giận nói.
“Chị, làm sao chị biết?” Lâm Lập Dương sững sờ hỏi.
Lâm Ngọc Trúc trừng cậu một cái, "Đi, theo chị tới quán lẩu."
Khi hai chị em đi ra khỏi nhà, Mã Đức Tài còn kinh ngạc lắc đầu, trên thế giới này còn có chuyện mà chị Trúc của anh ta không biết sao.
Rất mới mẻ…
Thẩm Bác Quận đang làm việc thì nhìn thấy bóng dáng của hai chị em, mãi tới lúc không còn nhìn thấy nữa anh mới cúi đầu tiếp tục làm việc, phiền muộn thở dài một hơi.
Mã Đức Tài tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc.
Trong quán lẩu, gia đình bốn người, Lâm Lập Dương đang ngồi trong góc, hai lớn một nhỏ bắt đầu hỏi chuyện cậu.
Lúc này mới biết tại sao ông Dương lại tức giận.
Con gái nhà người ta cũng sắp hai mươi rồi, con gái sát vách nhà họ Dương đã kết hôn khi vừa tròn mười tám tuổi, mà con gái nhà mình vẫn còn chần chừ, Dương Liễu đã từng nói chuyện này với Lâm Lập Dương.
Lâm Lập Dương gãi đầu nói: “Gia đình anh coi trọng việc các anh chị kết hôn rồi mới tới lượt đứa nhỏ nhất kết hôn. Mà anh thì vẫn còn một chị gái nữa."
Dương Liễu:…
Bực mình không muốn để ý tới Lâm Lập Dương, Lâm Lập Dương chỉ cho là cô ấy đang giận dỗi, gần đây lại bận rộn nên không tới dỗ dành.
Cậu không ngờ tới nhà họ Dương sẽ tức giận.
Mẹ Lâm nghe xong thì phiền muộn đỡ trán: “Đứa ngốc này, người ta đã nhắc tới chuyện này là vì muốn con suy nghĩ tới chuyện kết hôn. Con bảo người ta lùi lại vài năm nữa thì ai mà cần con."
Vì những lời này của mẹ Lâm, Lâm Ngọc Trúc nghĩ lại những lời lúc đó ông Dương đã nói, liếm môi một cái ...
Suýt chút khiến mình tức tới bật cười.
Thảo nào ông Dương tới hút thuốc cũng không muốn hút nữa.
Ai mà có tâm trạng hút thuốc.
Hai mẹ con nhìn nhau buồn bực.
Lâm Lập Dương thấp giọng lẩm bẩm, "Chẳng phải chị cả cố ý chờ anh cả kết hôn được hai năm rồi mới cưới đó sao, con nghĩ là mình cũng phải chờ chị ba."
“Đừng nói nữa, đợi chị ba con, con đợi được không?” Mẹ Lâm tức giận nói.
Con trai cả cũng chẳng còn là báu vật nữa, vứt bỏ giống như bao cỏ vậy.
Lâm Ngọc Trúc quay sang nói với em trai: "Anh cả là con trai cả trong gia đình, chưa từng có người yêu, chị cả của chúng ta gả đi trước sợ là sẽ khiến người ngoài cho rằng sức khỏe hoặc là phương diện nào đó của anh cả có vấn đề, không có cách nào làm việc. Tình huống của chị và em thì khác, thứ nhất là chị có người yêu, hai là chị là sinh viên đại học, không thể kết hôn được. Em kết hôn trước chị, đối với nhà chúng ta mà nói là chuyện tốt, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chị cả. Người ta nhắc tới chuyện này, cho dù em không muốn cưới thì cũng phải dẫn người ta về nhà ra mắt chứ."
Lâm Lập Dương toét miệng cười, "Chẳng phải là vẫn còn kịp sao?"
Hai mẹ con nghe lời này, lập tức trợn tròn mắt.