Chương 869 - Tôi sẽ đánh gãy chân nó 1
Mẹ Lâm chưa bao giờ nhìn thấy con gái út nhà họ Dương, sau khi hiểu được tình hình từ chỗ con trai út, bà lại hỏi con gái về chuyện liên quan tới nhà họ Dương.
Nghe có vẻ là một gia đình tốt, con trai lại thật lòng thích con gái nhà người ta.
Bà liền bảo Lâm Ngọc Trúc thông báo với ông Dương, nhà trai bọn họ sẽ tới nhà ông ấy thăm hỏi.
Lâm Ngọc Trúc mang theo mấy bao thuốc lá cười tủm tỉm đi về phía gian hàng tìm ông Dương.
Lúc nhìn thấy cô, ông Dương bực bội hừ một tiếng.
Lâm Ngọc Trúc cợt nhả cười hahaha.
"Ông này, ông nói xem hai nhà chúng ta đúng là có duyên phận, bây giờ ông thật sự trở thành bác của cháu rồi."
“Đừng làm trò, con gái tôi gả hay không còn chưa chắc đâu.” Ông Dương kiêu ngạo nói.
“Bác ơi, cháu hiểu tâm trạng không muốn gả con gái của mình ra ngoài, trước đây lúc chị hai cháu lấy chồng, cha của cháu cũng giống như bác vậy. Sầm hết cả mặt. Lập Dương không hiểu chuyện, trước đó chị hai cháu phải đợi anh cả thành hôn được hai năm rồi mới lấy chồng, nên nó cho rằng là em thì phải đợi anh chị lớn cưới xong đã. Nhất thời nói ra những lời đó, đúng là ngốc, bác đừng chấp nhặt với nó.
Dù sao trước đây em trai cháu chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ nào khác, phương diện này vẫn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng khi ngẫm lại thì cũng không phải là không có ưu điểm. Chưa có kinh nghiệm, dễ xử lý.” Nói đến đây, Lâm Ngọc Trúc dối lòng ho khan một tiếng.
Bác Dương ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, hừ một tiếng rồi nói: "Gia đình cô có ý gì?"
Lâm Ngọc Trúc cười nói: "Bây giờ em của cháu cũng không còn nhỏ nữa, mẹ cháu vẫn đang sốt ruột, vừa nghe là có người yêu là đã bảo cháu nhanh chóng tới đây hỏi thử ngày mai bác có rảnh hay không? Nếu rảnh nhà chúng cháu sẽ tới chơi, hai nhà cũng tìm hiểu một phen. Hì hì…"
Bác Dương suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: "Em cô biết nhà tôi ở đâu đấy."
Lâm Ngọc Trúc và bác Dương lại nói chuyện thêm một lúc nữa rồi mới rời đi.
Quay về rung đùi đắc ý nói với mẹ Lâm mọi chuyện đã xong.
Mẹ Lâm ôm con gái mình như báu vật.
Khiến Lâm Ngọc Trúc vui vẻ cả ngày.
Thời điểm quan trọng chẳng phải là đều dựa vào đứa con gái bảo bối là cô sao.
Ngày hôm sau, cha mẹ Lâm dẫn con trai và con gái tới thăm nhà họ Dương.
Bác gái Dương tiếp đón rất nhiệt tình, bác Dương lại nghiêm mặt, hai vợ chồng một người dịu dàng một người nghiêm khắc, phối hợp với nhau rất chặt chẽ.
Khiến cha Lâm và Lâm Lập Dương hoảng hốt.
Con gái út nhà họ Dương là Dương Liễu trông khá xinh, khuôn mặt tròn tròn, mày rậm mắt to, khi cười lên thì cong cong, cha Lâm mẹ Lâm vừa ngồi xuống, cô ấy đã ngượng ngùng bưng hai tách trà cho hai người, nhẹ giọng nói: "Cô, chú."
Sau đó lại chào hỏi Lâm Ngọc Trúc, rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh bác Dương.
Là một cô gái rất điềm đạm.
Mẹ Lâm nhìn là thích luôn, gương mặt hài lòng.
Hai gia đình trò chuyện rất nhạt nhẽo, lúc mẹ Lâm đang khó xử, Lâm Ngọc Trúc ngồi bên cạnh không ngừng làm trò cười, giảm nhẹ bầu không khí.
Sau đó bầu không khí cũng dịu đi rất nhiều, lúc này mới bàn tới chuyện kết hôn.
Bây giờ hai nhà đã gặp mặt nhau rồi, vậy chắc chắn không phải chỉ làm tới quen thông thường.
Thấy sắp bàn vào chuyện chính, bác Dương gõ lên bàn, mở miệng nói: “Nhà tôi không phải là gia đình bán con gái, tình hình nhà chúng tôi mọi người đều hiểu cả. Bây giờ bọn trẻ cũng không còn nhỏ nữa, Lâm Lập Dương lại đang bận rộn, cứ kéo dài cũng không phải là chuyện tốt. Mọi người xem, gia đình mọi người có ý kiến gì không?"
“Nhà chúng tôi lại muốn làm đám cưới trong năm nay, nhưng mà lại sợ thời gian quá gấp gáp nên không thể chuẩn bị chu đáo, khiến Tiểu Liễu tủi thân. Hay là thế này, năm nay theo chúng tôi về quê làm vài mâm trước, để người thân trong gia đình gặp mặt, sau khi quay về đây thì lại bàn tiếp.” Mẹ Lâm thương lượng.
Lâm Ngọc Trúc ngồi bên cạnh mẹ Lâm giơ ngón tay ra tính tính…không, là hai, cười nói: “Chính là tổ chức hai lần, một lần ở quê và một lần ở đây. Ở đây chúng cháu cũng sẽ tổ chức thật náo nhiệt."
Bác Dương và bác gái Dương nhìn nhau rồi đồng ý.