Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 870 - Chương 870 - Tôi Sẽ Đánh Gãy Chân Nó 2

Chương 870 - Tôi sẽ đánh gãy chân nó 2
Mẹ Lâm hỏi nhà họ Dương có yêu cầu gì về sính lễ không, bác Dương dứt khoát nói: “Nhà ông bà cứ xem xét mà làm, chỉ cần đủ, sau này không khiến con gái tôi tủi thân là được. Nếu như con gái tôi chịu tủi thân ở nhà ông bà, tôi nhất định sẽ không bỏ qua."

Dường như bầu không khí lại trở nên căng thẳng, Dương Liễu lén lút kéo ống tay áo của bác Dương, hơi lúng túng cười trừ với người nhà họ Lâm.

Lâm Ngọc Trúc vội vàng tiếp lời: “Bác trai, dựa vào mối quan hệ của hai nhà, cháu nhất định sẽ không để Tiểu Liễu chịu uất ức đâu. Nếu em trai cháu dám làm gì có lỗi thì cứ tới tìm cháu. Cháu sẽ đánh gãy chân nó! "

Mẹ Lâm và cha Lâm:…

Lâm Lập Dương sờ sờ chân của mình, cười toe toét.

Bốn người nhà họ Lâm dùng bữa tại nhà họ Dương, chuyện hôn lễ cũng coi như ổn thỏa.

Đôi khi Lâm Ngọc Trúc cảm thấy, hôn nhân giống như trò chơi gia đình, nói định là định luôn.

Chuyện hôn lễ đã bàn xong, bản thân Lâm Lập Dương cũng bỏ tiền mua bốn vật lớn cùng với chiếc TV rồi mang tới nhà họ Dương.

Nhìn thấy cậu thật lòng, vẻ mặt của bác Dương dịu đi rất nhiều.

Ban đầu, cha Lâm và mẹ Lâm dự định sẽ ở thủ đô nhân lúc năm mới kiếm thêm ít tiền, nhưng bây giờ không được nữa.

Nhưng mà so với việc kiếm tiền, chuyện khiến mẹ Lâm càng vui hơn là hôn sự của con trai mình đã ổn thỏa.

Lại còn cưới được cô gái thủ đô nữa, lần này về quê phải khoe khoang với nhà họ Khâu mới được.

Cả gia đình bốn người ngồi lại để thảo luận về việc đóng cửa tiệm.

Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ ngực nói: "Mọi người quay về tổ chức hôn lễ, con ở đây quản tiệm."

Mẹ Lâm và cha Lâm có chút lưỡng lự.

Quán ăn này loại người gì cũng có, nếu như không có người ở đây.

Mẹ Lâm sợ con gái mình bị bắt nạt.

Lâm Ngọc Trúc vui vẻ nói: "Với mối quan hệ của chúng ta, còn có thể bị người khác bắt nạt hay sao."

Mẹ Lâm nghe vậy thì rất vui, lời này của con gái rất thành thật, "Con tự quyết định đi, nếu mệt quá thì mấy ngày này chúng ta không cần kiếm tiền nữa."

Lâm Ngọc Trúc ngoan ngoãn gật đầu để hai vợ chồng yên tâm.

Chỉ là không thể ngờ được, kế hoạch lại thay đổi nhanh tới nỗi không thể cản.

Nói ra cũng thật tình cờ, khi mẹ Lý ra ngoài thì đúng lúc gặp được mẹ Thẩm tan làm về nhà, hai người đứng đó nói chuyện mấy câu.

Cứ nói mãi rồi nói với chuyện mấy đứa nhỏ luôn, mẹ Thẩm cười nói: “Tôi nghe nói mấy ngày trước Tiểu Bắc nhà bà có dẫn một cô gái về. Sao nào? Đã quyết định kết hôn chưa?"

Vẻ mặt mẹ Lý mừng rỡ nói: “Đã quyết định rồi, muốn đợi tới lúc hai đứa nó tốt nghiệp thì sẽ kết hôn. Bây giờ Tiểu Bắc cũng không còn trẻ nữa, sắp hai lăm rồi. "

Gương mặt mẹ Thẩm trở nên cứng ngắc.

Đứa con trai gần hai mươi bảy của bà ấy phải nói thế nào ...

Tâm trạng bỗng trở nên chua xót.

Nhìn vẻ mặt của mẹ Thẩm, hai mắt mẹ Lý lóe lên, bà ấy ngập ngừng hỏi: “Bạn gái của Tiểu Thẩm có quan hệ tốt với con dâu tôi, mẹ con bé còn là mẹ nuôi con dâu tôi. Vài ngày trước tôi đã nhìn thấy cô gái đó rồi, gương mặt rất xinh đẹp, tính cách hoạt bát, cái miệng cũng rất ngọt. Rất khiến người ta yêu thích. Có phải là chưa gặp bao giờ không? Sao thế? Hay bà thấy không hài lòng?"

Khóe miệng mẹ Thẩm lộ ra một nụ cười không được tự nhiên, nói: "Cũng đã định là hai ngày nữa sẽ gặp mặt nhau, chẳng phải là do năm ngoái tôi bận quá nên mới trì hoãn đó sao."

"Ồ ... vậy thì bà phải nhanh lên, nghe nói em trai nó sắp kết hôn, không chừng tới tết là về quê để tổ chức tiệc rượu đấy." Mẹ Lý thuận miệng nói.

Mẹ Thẩm vốn không biết chuyện này, lúc này tâm tình vô cùng phức tạp, cười nói: "Vậy tôi phải nắm cho thật chặt."

Nói thêm vài câu nữa là hai người chào tạm biệt.

Mẹ Lý vừa đi vừa suy nghĩ, Thẩm Bác Quận vẫn không dẫn bạn gái về nhà, có phải là không muốn kết hôn hay không.

Cũng không biết anh họ của Tiểu Bắc có khả năng hay không.
Bình Luận (0)
Comment